"Một chân đạp ba đầu thuyền, cũng có thể là nhiều hơn ba đầu. Thật sự không ngờ rằng, Lục Khinh Lan cô là loại người này." Đường Hạ Nghiên cứ tưởng Lục Khinh Lan sẽ thẹn quá hóa giận, hoặc sợ bị bại lộ, cho nên bao nhiêu sự chế nhạo, đều đem nói ra hết rồi. Ai ngờ, những cái mà cô ta mong đợi từ phản ứng của Lục Khinh Lan, hầu như đều không có. Lục Khinh Lan không nhanh không chậm, xoay người, chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua người trước mặt, những gì cô nói ra, đều làm cho người kia phải cảm thấy nhức nhói: "Đường Hạ Nghiên, tôi là hạng người gì, không cần phải giải thích cho người khác, đừng nói chi với cô. Còn nữa, cô nói tôi là hạng người này, vậy còn cô? Một người luôn dựa dẫm vào đàn ông sao? Còn không biết xấu hổ, cho rằng như vậy là hay, dương dương tự đắc, hết lần này đến lần khác khoe khoang với người khác? Vậy thật xin lỗi nha, tôi thực sự không thể học hỏi được chỗ tinh tuý này của cô. Cái gọi là 'hạng người này', tôi không rảnh tranh giành với cô." Nói xong, cô mặc kệ Đường Hạ Nghiên có tức giận nổi đóa với mình hay không, liền xoay người rời đi, không ở lại thêm chút nào nữa. Cô đã nói rõ ràng, cũng đã nhường đường, nhưng trêи thực tế, cũng không đổi lấy được một chút im lặng. Đường Hạ Nghiên vẫn điên cuồng, như hổ dữ dọa người. Huống chi, những lời vừa rồi chứa đầy ẩn ý. Có thật là Lục Khinh Lan lại dễ dàng bị người khác ức hϊế͙p͙ không? Đôi khi, có đôi lúc, không phải lúc nào cô cũng không quan tâm đến lời nói của người khác, mà cô tự biết rằng, quá để ý đến lời của họ sẽ khiến cuộc sống của chính cô trở nên mệt mỏi. Người hiểu được mình, tự nhiên sẽ hiểu mình, không cần phải nhiều lời giải thích. Người không hiểu được mình, cho dù giải thích rõ ràng đến đâu, cũng trở nên vô dụng. Cho nên, để ý đến làm cái gì? Nhưng đôi khi, cô vẫn không thể khiến bọn họ cho rằng cô dễ bị bắt nạt, không phải sao? Ầm! Chai nước rửa tay trêи bồn rửa mặt bị Đường Hạ Nghiên hung hăng ném ra ngoài, văng trúng vào cửa, rơi xuống một bên. Có hai bạn nhân viên khác định bước vào, thấy thế giật bắn người, còn nhìn thấy ánh mắt Đường Hạ Nghiên giống như muốn ăn thịt người, liền nhanh chóng xoay người rời đi. Đường Hạ Nghiên cắn môi không còn chút máu, cô ta cố gắng hết sức nhẫn nại, nhưng trong lòng, lửa giận bị đốt cháy ngập trời. Lục Khinh Lan! Cô dám nói với tôi như vậy! Cô đợi xem! Những thứ thuộc về tôi, tôi sẽ đòi lại hết! * * * "Lan tỷ, chị không sao chứ? Có muốn về nhà nghỉ không? Em thấy sắc mặt chị kém quá!" Thấy Lục Khinh Lan mặt mày trắng bệch trở về, Hạ Hinh Thinh nóng lòng bước tới, đỡ lấy cô, "Lan tỷ, hay em xuống lầu mua thuốc cho chị nha?" "Không cần đâu." – Lục Khinh Lan khoát khoát tay, ra hiệu không cần phải lo lắng, "Bị cảm nên cảm thấy không thoải mái lắm, chị sẽ chú ý một chút." Thấy Hạ Hinh Thinh vẫn chưa an tâm, cô liền đổi chủ đề: "À, Tưởng tổng biên tập đã về chưa?" "Vẫn chưa, nghe nói là đích thân đưa Thẩm tiểu thư đến chỗ quản lý công ty làm bài phỏng vấn. Cả Thẩm tổng cũng đi cùng. Chắc đã đi được một lúc rồi." "Bài phỏng vấn Thẩm Bội Bội sao?" Lục Khinh Lan ngẫm nghĩ một lúc, liền có thể hiểu ra được. Lúc trước, nhà hàng Tân Vị xảy ra vô số sự cố, Thẩm Bội Bội cũng bị liên luỵ, hình tượng công chúng cũng bị hao tổn không ít. Thậm chí việc đó còn ảnh hướng đến sự nghiệp diễn xuất của cô ta không nhỏ, mặc dù nghe nói đã tốn không ít phí quan hệ công chúng. Loại tình huống này, Tưởng Thiên Lâm ra mặt, không còn cách nào tốt hơn. Danh tiếng của Tưởng Thiên Lâm trong ngành cũng không phải không có, chỉ riêng địa vị của Tạp chí Kuiyu, để tập hợp Kuiyu làm bài phỏng vấn cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Đừng nói chi đến việc Tưởng Thiên Lâm lại tự mình ra mặt cho cuộc phỏng vấn. Xem ra, Thẩm Bội Bội có khả năng sẽ quay lại giới giải trí thêm một thời gian nữa. "Đúng rồi, Lan tỷ, trước khi đi, Tổng biên tập còn dặn, nếu ông ấy không ở đây, bản khai thông tin chị cứ nộp cho thư ký Trương là được." Hạ Hinh Thinh ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ngại quá, Lan tỷ, chuyện quan trọng như vậy mà em lại quên mất, thật là không xứng làm trợ lý chút nào!" "Em đã tiến bộ rất nhanh rồi." – Lục Khinh Lan chân thành nói, "Lúc chị mới đến Kuiyu làm việc, so với em còn kém hơn nhiều. Em bây giờ giỏi hơn chị khi xưa ah, nên tiếp tục cố gắng nha." Về công về tư, Lục Khinh Lan đều thật sự thích đứa trẻ Hạ Hinh Thinh này, không kiêu ngạo hay bốc đồng, đều an tâm cố gắng làm việc. "Được rồi, đừng lo lắng cho chị, chị nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ hơn. Lát nữa chị sẽ đem bản khai thông tin đi nộp." Lục Khinh Lan thúc giục Hạ Hinh Thinh: "Còn đứng đây làm gì nữa ah? Mau lên, không thôi sẽ phải bị tăng ca ah! Chị sẽ không ở lại với em đâu!" "Hí, được. Vậy em ra ngoài trước đây." Được khen, Hạ Hinh Thinh có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu, vui vẻ bước ra ngoài. Lục Khinh Lan cũng định đi nộp bản khai, nhưng cảm giác uể oải lại liên tục tăng lên, cô nhanh chóng uống một ly nước ấm, rồi ngồi nghỉ thêm một lát. Thấy cơ thể có vẻ đỡ hơn một chút, cô liền cầm theo bản khai đi đến văn phòng của Tưởng Thiên Lâm. Có lẽ hổ không có trong núi, nên Lục Khinh Lan thấy vài top đồng nghiệp đang bàn tán chuyện trêи trời dưới đất. Hỏi qua một chút, biết Tưởng Thiên Lâm còn chưa về, Lục Khinh Lan liền đến khu vực làm việc của thư ký Trương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]