"A.."
Một màu đen như mực, đột nhiên bị kéo cánh tay đi, như sét đáng ngang tai, không kịp né tránh. Một trận trời đất quay cuồng, nhịp tim hoảng loạn chưa kịp bình ổn, Lục Khinh Lan đã bị ép sát vào tường.
Trong cơn hoảng loạn, một mùi thuốc lá thoang thoảng vừa quen thuộc vừa xa lạ, xen lẫn mùi sữa tắm, xộc lên chóp mũi cô.
"Tiểu.. tiểu thúc thúc, anh.. Anh làm cái gì vậy?"
Nhận ra là Diệp Đình Thâm, sự căng thẳng đã được bình ổn một chút, vẫn còn may, không phải gặp trúng kẻ trộm, muốn cướp tiền cướp sắc ah!
Không nghe thấy câu trả lời, Lục Khinh Lan gắng thoát khỏi đó, nhưng lại không nhúc nhíc được, chớp chớp mắt:
"Tiểu thúc thúc.. Anh.. anh buông ra!"
"Gọi anh là gì? Hả?"
Thật vất vả mới có thể thả lỏng được đôi chút, Lục Khinh Lan giống như mộng du, ngây ngây ngốc ngốc, nhìn anh không nói gì.
"Gọi anh là gì?" – Lúc này, Diệp Đình Thâm lại vô cùng kiên nhẫn.
Bị động tác nhỏ này làm cho run rẩy, cái đầu nhỏ của Lục Khinh lan cuối cùng cũng trở về bình thường.
"Diệp.. Diệp Đình Thâm!" – Không tự chủ, nuốt nước bọt một ngụm. Lục Khinh Lan cẩn thận trả lời từng li từng tí, sợ không cẩn thận chọc giận ông già khó hiểu trước mắt.
"Còn biết sao?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, hạ giọng hỏi, "Sao bây giờ mới về?"
"Em.." – Chóp mũi Lục Thanh Lan chạm vào chóp mũi hơi lạnh lạnh của anh, khó hiểu chột dạ, nghiêng đầu sang ột bên, miễng cưỡng nói: "Cùng ca ca đi ăn cơm."
"Ăn cơm?"
"Là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080791/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.