Chương trước
Chương sau
Một câu nói nhẹ nhàng, Đường Hạ Nghiên lập tức bị nghẹn họng. Lát sau, khoé miệng cô ta hơi giật giật, nghiến chặt răng, nói:
"Vậy sao? Vậy cô ăn điểm tâm phải nhìn cho kỹ, lỡ có một ngày bị người ta đoạt lấy cũng không biết, giống như chuyện ngày trước giữa cô cùng Mạc chủ biên ah."
"À, tạ ơn giám đốc Đường đã quan tâm nha." – Lục Khinh Lan cười như không cười, cô căn bản cũng không muốn phản bác lại Đường Hạ Nghiên.
Nếu cho là cô không biết giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp cũng được, dù sao, cô là người như vậy đó.
"Lan tỷ.." – Hạ Hinh Thinh cẩn thận đi tới, có chút lo lắng, "Thẩm tổng gọi điện tới, cho gọi chị cùng giám đốc Đường đến văn phòng."
"Bây giờ sao?"
"Phải."
"Được." – Lục Khinh Lan đem bó hoa, cẩn thận giao cho Hạ Hinh Thinh, cười cười nói: "Cứ đặt trêи bàn thôi."
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Đường Hạ Nghiên, nói:
"Đi thôi, qua đó xem sao."
Cả hai người cùng tiến vào văn phòng, ánh mắt Lục Khinh Lan quét đến bộ mặt đầy oán khí trêи salon của Thẩm Bội Bội, cùng ngồi cạnh Mạc Dương.
"Lục Khinh Lan!" – Thẩm Bội Bội "vọt" lên, ba chân bốn cẳng chạy đến cửa, giơ tay lên định tát một cái.
Nói chậm nhưng việc lại xảy ra nhanh, Lục Khinh Lan cũng phản ứng kịp lúc, cầm lấy tay cô ta, hung hăng hất ra sau, mặt trầm xuống:
"Thẩm Bội Bội, cô muốn làm gì? Cô bị bệnh hả?"
"Lục Khinh Lan! Là ai đã làm những chuyện này?" – Thẩm Bội Bội đỏ ngầu đôi mắt, gắt gao tiếp cận Lục Khinh Lan, lúc này, cái gì mà hào phóng ôn nhu, dịu dàng cao quý, hoàn toàn không có quan hệ với người phụ nữ này nữa.
"Có phải cô cho người lan tin đồn ra ngoài không?"
Lúc này Lục Khinh Lan mới để ý, Thẩm Bội Bội kia trang điểm tỉ mỉ, nhưng mắt lại sưng lên như quả óc chó, rõ ràng là mới khóc xong.
Bất quá, xem như chuyện này có liên quan đến Lục Khinh Lan đi nữa, thì cô ta lấy quyền gì để trút giận lên người Lục Khinh Lan?
"Thẩm Bội Bội, tôi cho cô biết, tôi đây không có hứng thú đi lan truyền tin đồn của cô. Chẳng phải cô là người luôn nắm bắt tâm lý lời đồn sao? Bản thân cô tôi còn không có hứng thú, huống chi những thứ liên quan đến cô. Đừng quá xem trọng bản thân như vậy."
Tuy trả lời cho Thẩm Bội Bội, nhưng Lục Khinh Lan cũng nói cho cả Thẩm Tuỳ cùng Mạc Dương cùng nghe.
Cô chịu đựng quá đủ hai anh em này rồi.
Bất quá, Thẩm Bội Bội nghe không lọt tai những gì cô nói, ngón tay liền chỉ thẳng về phía Lục Khinh Lan, nổi giận đùng đùng:
"Không phải cô thì còn ai vào đây! Lục Khinh Lan, cô vẫn còn vì chuyện Mạc Dương chọn tôi, bỏ cô!"
"Thẩm Bội Bội, cô đủ rồi nha. Miệng nhanh hơn não, lớn rồi nói chuyện không biết ngượng à?"
Lục Khinh Lan hơi nghiêng người, cảm thấy sự nhẫn nại của bạn thân sắp đạt đến cực hạn:
"Tôi không thích cứ cùng nhau đi giành một món đồ cũ. Thứ cô đã cầm đi rồi, tôi không có hứng thú giành về đâu. Cô đừng tưởng người nào cũng giống như cô cùng bảo bối Mạc Dương của cô. Tôi nói cho cô biết, ngay tại lúc bắt tận tay chuyện giường chiếu của các người trong khách sạn ở thành phố B, một khắc trở về sau, các người chẳng là thứ gì trong mắt tôi hết!"
Nói một mạch, Lục Khinh Lan không hề che giấu nửa điểm chán ghét trong mắt:
"Lúc không có chuyện gì hay xảy ra chuyện nào, cũng đều tìm đến kiếm cớ trêu chọc tôi, không thấy phiền sao? Có ý tứ không? Cô cho rằng bản thân mình quá quan trọng, hay là chút tự tin vào bản thân cũng không có?"
"Lục Khinh Lan, cô.." – Thẩm Bội Bội thật không ngờ, Lục Khinh Lan dám nói chuyện với mình như thế, ngón tay lập tức run rẩy, không nói nên lời.
Xoay người lại, cô ta liền chuyển đối tượng sang Mạc Dương:
"Anh xem đi, anh để yên cho Lục Khinh Lan coi thường chúng ta sao? Anh có còn là đàn ông không vậy?"
"Anh.." – Mạc Dương bị nói đến mặt trắng mặt xanh, dù biết Thẩm Bội Bội đang tìm mình trút giận, nhưng là đàn ông, tất nhiên không thích nghe những lời như vậy.
Thẩm Bội Bội không kiên nhẫn, lập tức chuyển hướng sang Thẩm Tuỳ đang im lặng:
"Anh à.."
Từ lúc Lục Khinh Lan bước vào, Thẩm Tuỳ vẫn đang dò xét cô. Anh ta không xác định được, những chuyện liên tiếp xảy ra này, có phải có liên quan đến Lục Khinh Lan hay không, hay chỉ là chuyện trùng hợp.
Trong văn phòng vừa rồi, còn nghe được tiếng cô cùng Đường Hạ Nghiên, vốn dĩ định thông qua chuyện đó làm khó một phen, nhưng ai biết Thẩm Bội Bội lại không giữ được bình tĩnh như vậy.
"Anh!" – Thấy Thẩm Tuỳ không nói gì, Thẩm Bội Bội càng gấp gáp, giậm chân, chạy đến chỗ Thẩm Tuỳ: "Anh, chẳng lẽ anh cũng không giúp em sao?"
"Sao lại không? Em là em gái của anh, sao anh lại trơ mắt nhìn em gái mình bị người khác bắt nạt chứ!"
Tuy trêи mặt không có chút biểu thị nào, nhưng Thẩm Tuỳ vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Bội Bội: "Bội Bội, phải tin tưởng anh."
"Thẩm tổng, anh định xử lý chuyện của biên tập Lục thế nào?" – Đường Hạ Nghiên từ đầu đến cuối không ai đếm xỉa tới, liền chớp lấy cơ hội mở miệng: "Thẩm tổng, anh không thể nhân nhượng được, lại càng không thể để Thẩm tiểu thư chịu oan ức."
Thẩm Bội Bội nghe như thế, mặc dù không biết Đường Hạ Nghiên là ai, nhưng thấy cô ta đang mở miệng nói giúp mình, tiếp tục mở miệng:
"Đúng vậy đó, anh!"
Ánh mắt Thẩm Tuỳ dừng lại trêи người Lục Khinh Lan thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.