"Là anh?" Cố gắng nhịn lửa giận trong lòng để đợi người được gọi là ông chủ đưa ra lời giải thích, nhưng Lục Khinh Lan không ngờ rằng ông chủ của nhà hàng Tân Vị lại là cậu Thẩm kia. * * * Tại bệnh viện thành phố A. "Bác sĩ, cha mẹ tôi thế nào rồi?" – Trước đó sắc mặt bà Lục Mẫn Hoa trắng bệch, Lục Khinh Lan rất sợ hãi, thấy bác sĩ lúc này mới đi ra, liền vội vàng hỏi. Phản ứng của bác sĩ đối với người nhà bệnh nhân đều không có gì ngạc nhiên, thanh âm cũng không dao động: "Viêm dạ dày ruột cấp tính, hẳn là do ăn phải đồ hỏng, hiện tại cũng không còn vấn đề gì nghiêm trọng, truyền thêm nước biển là được, sau này ăn uống nên chú ý một chút. Mùa này tương đối dễ bị vậy lắm." "Được, cảm ơn bác sĩ." - Lời nói của bác sĩ lập tức khiến cô nhẹ nhõm rất nhiều, trong lòng có thể thả lỏng được rồi. Chờ khi bác sĩ rời đi, Lục Khinh Lan quay lại trừng mắt nhìn Thẩm Tuỳ đang ngồi trêи ghế không nói một lời: "Cậu Thẩm phải không? Lúc trước anh không xin lỗi ở bãi đậu xe, tôi còn chưa tính nợ với anh. Đến chỗ anh ăn cơm, lại còn bị viêm dạ dày ruột cấp tính là sao? Sao lại đụng phải người có vận tốt như anh vậy?" "Cô muốn thế nào?" - Im lặng hồi lâu, Thẩm Tuỳ mới mở miệng, có chút không kiên nhẫn. Mở cửa làm ăn, sợ nhất chính là món ăn có vấn đề. Trước khi đến bệnh viện, Thẩm Tùy đã chỉ thị cho cấp dưới của mình hôm nay phải cẩn thận kiểm tra tất cả các món ăn, thậm chí còn gọi cả hệ thống giám sát đến điều tra. Nhưng chỉ là không nghĩ tới, vấn đề này chỉ xuất hiện trêи mỗi người thân của Lục Khinh Lan. "Tôi muốn thế nào?" - Lục Khinh Lan lắc đầu liên tục, giọng điệu cũng trở nên khinh thường, "Thật là buồn cười, rõ ràng người sai là anh. Hỏi giống như là tôi ép buộc anh làm cái gì vậy." Thẩm Tuỳ nghẹn lời, anh ta không ngờ, mình cũng có ngày gặp phải loại tình huống này. Chết tiệt, rõ ràng anh ta muốn giáo huấn Lục Khinh Lan, thế nào hiện tại đã đổi vai trò? Loại cảm giác này, quả thực khiến Thẩm Tuỳ cảm thấy rất khó chịu. Lục Khinh Lan căn bản cũng không hy vọng anh ta sẽ hối cải hay bồi thường, cô chưa bao giờ có ấn tượng tốt đối với loại hoa hoa công tử này. Cũng không nhiều lời nữa, giận tái mặt nói: "Anh đi đi, hôm nay coi như tôi xui xẻo. Thật xúi quẩy!" "Tôi sẽ chịu trách nhiệm! Ít nhất cũng sẽ thanh toán tiền thuốc men. Thẩm Tuỳ tôi cũng không phải loại hèn nhát, không tự mình gánh nổi trách nhiệm." Anh ta luôn là người dám làm dám chịu. Một Lục Khinh Lan nhỏ nhoi, sao có thể để cô xem thường mình. Thẩm Tuỳ tức giận, nhất là ánh mắt đầy sự khinh bỉ của Lục Khinh Lan, càng khiến cho anh ta bức bối. Anh ta vui vẻ thanh toán các hóa đơn y tế, thậm chí còn phân phó cho y tá thay đổi sang phòng điều trị tốt nhất, nhưng thái độ của Lục Khinh Lan vẫn nhất mực cự tuyệt. "Chúng tôi không cần đổi phòng. Anh đi được rồi." - Véo chăn đắp cho bà Lục Mẫn Hoa, Lục Khinh Lan không quay đầu, nói. Cô xoay người đi rót nước, không để ý đến sự tồn tại của Thẩm Tuỳ. Ta nhìn tháng năm, gió mát lộng/ Ta than Nhạn Môn quá tịch liêu/ Tuy từng oanh oanh liệt liệt, ngàn vạn người hướng về ta, vị anh hào.. Lúc này, điện thoại di động của Lục Khinh Lan vang lên. Nhìn qua màn hình, khuôn mặt vốn đã căng cứng từ khi đến bệnh viện lập tức dịu đi, thanh âm cũng không còn nóng nảy: "Diệp Đình thâm.." Diệp Đình Thâm? Nghe thấy cái tên này, Thẩm Tuỳ vừa định mở cửa rời đi, liền dừng bước, ngẩng đầu lên. Diệp Đình Thâm! Thẩm Tùy lại nghe thấy cái nên này một lần nữa. Bàn tay đang nắm tay nắm cửa vô thức siết chặt, lộ rõ những đường gân xanh. Giờ phút này, sắc mặt Thẩm Tuỳ cũng tối sầm lại, giống như bầu trời trước cơn bão. "Là Đình Thâm sao, nó còn bề bộn công việc, không cần gọi nó qua đây." – bà Lục Mẫn Hoa nghe cô bắt điện thoại, vội xua tay. "Mẹ nói chậm rồi." - Lục Khinh Lan cười nhún vai, khóe miệng hơi cong lên. "Công việc của anh ấy cũng gần làm xong, còn nói chút nữa sẽ mang một ít cháo đến. Dạ dày hiện tại ăn ít cháo là tốt nhất." "Con xem, vẫn là Đình Thâm chu đáo hơn con nhiều." – bà Lục Mẫn Hoa mỉm cười, không từ chối nữa, nghiêng đầu sang hướng phía Tô Chi Giang nói: "Ta nói, Đình Thâm cái đứa trẻ này từ nhỏ đã cho người ta cảm giác yên tâm rồi. Chẳng bù lại cho Lan Lan nhà mình, toàn gây phiền toái cho chúng ta.." Nghỉ ngơi một chút, cả người đều tốt hơn nhiều, ông Tô Chi Giang nói: "Ừm, đúng vậy. Lan Lan a, chẳng khác nào đội da khỉ, cũng chí có mình Đình Thâm mới có thể khống chế được thôi. Nhìn dáng vẻ nghe điện thoại vừa rồi xem, chậc chậc.." "..." Nhìn cha mẹ mình, một câu Đình Thâm này, một câu Đình Thâm kia.. Lục Khinh Lan im lặng nhìn trời không nói nên lời, khinh khỉnh trợn mắt mấy lần. Không ai để ý đến việc tồn tại của Thẩm Tuỳ trong phòng bệnh. Đi đến cuối hành lang, Thẩm Tuỳ bực bội châm một điều thuốc, hít sâu mấy ngụm. "Xin lỗi, thưa ông, bệnh viện cấm hút thuốc ạ." - Cô y tá trẻ vừa đi ngang qua vừa rụt rè nhắc nhở một câu. Thẩm Tuỳ phóng tầm mắt ra xa, cô y tá nhỏ bị hù ngậm miệng lại. "Cút!" – Sắc mặt Thẩm Tuỳ không thay đổi, phun ra chữ này, Vẻ mặt của anh ta quá mức đáng sợ, tiểu y tá run rẩy không dám nói thêm, hận không thể đem hết tay chân nhanh chóng rời đi. Hết điếu này đến điếu khác, Thẩm Tuỳ không biết đã hút qua bao nhiêu, tàn thuốc lả tả trêи mặt đất, trong lòng vẫn bực bội vô cùng. Diệp Đình Thâm cũng đã tới thành phố A. Thẩm Tuỳ còn không biết rằng nếu không phải lần này trở về thành phố A để giúp em gái dạy dỗ Lục Khinh Lan, anh ta cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại người kia. Hừ, Diệp Đình Thâm, anh đã đến địa bàn của tôi, để xem xem, anh làm thế nào để thắng tôi! Thẩm Tùy cùng càng không ngờ, Lục Khinh Lan lại là người của Diệp Đình Thâm. Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan.. Rất tốt, xem như chúng ta cùng nhau dọn dẹp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]