“Tôi nói các người không cũng không nên xem thường tên đó.”
Thẩm Khánh Sơn liếc nhìn bọn họ, nhưng là giọng điệu lại khách quan, “Dù sao cậu ta cũng là thị trưởng, các người vẫn phải cho người ta chút thể diện chứ?”
Phương Trạch Hữu đứng dậy rót cho ông ta một ly rượu, nịnh nọt nói:
“Vâng vâng, vẫn là Thẩm cục trưởng nhìn xa trông rộng.”
Rượu vào bụng, bên tai lại là lời ngon tiếng ngọt, vô cùng sảng khoái. Thấy Diệp Đình Thâm còn chưa tới, Thẩm Khánh Sơn có chút đắc ý:
“Nhưng mà tôi cũng không thực sụ để cậu ta vào mắt. Một thị trưởng nhỏ nhoi, làm sao có thể đảo lộn càn khôn? Niềm tự hào của nhà họ Diệp, thành phố B sao? Hừ, con đường này, cậu ta còn non lắm. Hạng mục này, cậu ta không muốn duyệt cũng phải duyệt.”
Loading...
“Phải phải, ngài nói phải.”
Mấy người bên trong trò chuyện vui vẻ, lại không biết Diệp Đình Thâm đứng ngoài cửa nghe không sót một chữ.
Được lắm!
Dù sao cũng không quan trọng, anh cười cười. Trong tâm Diệp Đình Thâm còn có sắp xếp, thừa dịp bọn họ đang thư thái, đột ngột đẩy cửa bước vào.
“Aizo!! Diệp thị trưởng đến rồi sao? Thật là quý nhân, bận bịu như thế, chúng tôi có thể đợi tiếp cũng chẳng sao!”
Thẩm Khánh Sơn cố ý bày diễn. Trong mắt ông ta, Diệp Đình Thâm giống như chú chim non còn chưa mọc đủ lông đủ cánh. Tuổi còn trẻ mà đã làm đến chức Thị trưởng, nói không dựa vào quan hệ gia đình thì ai mà tin.
Tuy nhiên, khi ông ta nhìn trực diện vào ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080758/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.