Lúc này, Lục Khinh Lan mới để ý đến mớ đồ mà anh vừa để xuống, nhìn qua đều là những thứ đầy chất dinh dưỡng, hạ huyết áp, dưỡng nhan, đây là chuẩn bị cho ba mẹ cô sao?
Chú ấy mua từ khi nào vậy?
Lục Khinh Lan nhìn những thứ này không nói ra lời, đáy lòng lại sinh ra một tia cảm động.
“Đình Thâm à, con thật sự nghiêm túc sao?” Lục Mẫn Hoa nhìn chằm chằm người trước mặt, trong đầu nghĩ đến những gì mà ba bà gọi điện nói vào hôm qua.
“Dì là người nhìn con lớn lên, Lan Lan giao cho con, đương nhiên dì cũng an tâm tuyệt đối. Dì tin dì không nhìn lầm người…”
“Dì Lục...” Diệp Đình Thâm nghiêm mặt, mắt sáng lấp lánh, sâu sắc nhìn thẳng bà Lục Mẫn Hoa.
“Lần đầu tiên khi Khinh Lan về Lục gia, lúc đó cô ấy năm tuổi, mặc một bộ váy trắng bồng bềnh, chạy đến chỗ con, ngọt ngào cất tiếng gọi “anh”, còn tận lực nhón chân giúp con lau mồ hôi, đưa nước cho con uống. Khi đó, con đang bị ba phạt đứng nắng suốt nửa ngày, không một ai dám bước tới. Sau đó mọi người bảo phải gọi con là “chú nhỏ” nhưng cô ấy nhất quyết không chịu đổi…”
Diệp Đình Thâm lên tiếng, thỉnh thoảng mím môi mỉm cười, có lúc ánh mắt lại chứa chan sự cưng chiều. Trong ký ức của anh, đều tràn đầy hình bóng của “Lục Khinh Lan”.
Lục Mẫn Hoa nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, chân thật thật giống như đang nhìn cô gái nhỏ của mình, xinh đẹp thanh tú đứng trước mặt vậy.
Nghe xong, chính bà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080744/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.