Giang Đức Thanh nhận chén trà nhấp một ngụm, gật đầu: “Vậy được rồi, đại khái qua một hai ngày hắn sẽ đến tìm ngươi, thông minh một chút, đừng dễ nói quá, tốt quá hóa lốp*, nếu để hắn phát hiện ra cái gì thì không xong rồi, tính tình Thái tử ngươi cũng biết, mọi chuyện đều phải xử lý thật hoàn hảo, nếu xảy ra sự cố gì, sư phụ ta cũng không thể quay về phục mệnh được”
*Kiểu như câu khéo quá hóa vụng của mình ấy
“Sư phụ yên tâm đi, đừng nói sẽ không xảy ra sự cố, cho dù để Sầm Triều Ca nhìn ra cái gì thì cũng có sao? Đây là cơ hội duy nhất để hắn trở về Lĩnh Nam, cho dù hắn biết đây là bẫy cũng muốn nhảy vào.” Hỉ Tường nhớ đến vẻ mặt của Sầm Triều Ca khi nói mình muốn tìm vài người theo trở về Lĩnh Nam thì buồn cười, “Sư phụ không biết, hiện tại hắn chỉ hận không thể mọc cánh bay về, chuyện này định rồi.”
Giang Đức Thanh bộ dạng rèn sắt không thành thép: “Ai nói đến họ Sầm kia, ta hỏi ngươi, tại sao Thái tử lại mất nhiều công sức như vậy khiến ngươi diễn trò?”
Hỉ Tường sửng sốt một chút, kinh ngạc: “Vì… đương nhiên là vì khiến cho Thế tử thành thành thật thật ngoan ngoãn nghe lời a….”
“Đúng vậy, nếu như Thế tử biết chuyện này là Thái tử chúng ta an bài, không phải do họ Sầm kia tự mình tính toán, không chừng Thế tử sẽ không trách họ Sầm, ngược lại hận Thái tử làm bổng đánh uyên uơng!” Giang Đức Thanh lắc đầu, “Hiện tại ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hoang-quy-tru/96764/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.