Trong Dục Tú điện, Đôn Túc trưởng cộng chúa nhìn lại cửa cung mà nàng đã nhìn từ ngày còn nhỏ, cảm thán không thôi: “Đã bao nhiêu năm, nơi này vẫn vắng vẻ như vậy.”
Kỳ Kiêu cười: “Cung điện của trưởng công chúa, làm sao dám có người vào ở?”
Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ Kiêu, thấp giọng cười: “Vậy thì chờ tương lại ngươi có công chúa rồi thì để cho công chúa của ngươi dọn đến đây đi.”
Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Giang Đức Thanh, Giang Đức Thanh hiểu ý, mang theo cung nhân trong điện lui ra ngoài.
Kỳ Kiêu tự mình châm trà cho Đôn Túc trưởng công chúa, thấp giọng: “Cô… cần gì phải vì chuyện này mà tranh chấp với hoàng đế.”
“A…. Nếu không tranh, vậy còn có ai hiểu được con mới là Thái tử?” Đôn Túc trưởng công chúa không còn ôn hòa như lúc nãy, cười lạnh một tiếng, “Phía nam gặp họa, đều là con vất vả đôn đốc lương thảo vật tư, nhưng chỉ cần chờ đến khi chuẩn bị tốt, hoàng đế lại để cho Kỳ Hoa làm đốc quân đi trấn an hai tỉnh! Nói dễ nghe là sợ sau thiên tai sẽ có ôn dịch, sức khỏe Thái tử quý giá không thể tùy ý, một câu nhẹ bẫng lập tức khiến công lao của con bị xỏa bỏ, toàn bộ thanh danh tiếng tốt đều đưa cho Kỳ Hoa! Thật may Kỳ Hoa là thứ vô dụng, đi một chuyến phía nam gây không ít chuyện, làm mất nhân tâm.”
Kỳ Kiêu cười nhạt: “Hoàng đế muốn lấy con làm đá kê chân, con đương nhiên không thể để mặc bọn họ muốn làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hoang-quy-tru/96759/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.