Bách Nhận sửng sốt, cười gượng một tiếng: “Làm sao… đột nhiên lại hỏi này?”
Kỳ Kiêu cũng cười: “Không có gì.” Dứt lời liền xoay người ra ngoài.
Trái tim Bách Nhận trầm xuống, cầm con thỏ trong tay đặt vào rổ đi theo ra ngoài, Bách Nhận liếc một vòng, nha hoàn đứng hầu ngoài hành lang lập tức lui xuống, Bách Nhận đến gần, thấp giọng: “Có chuyện gì sao? Sao lại hỏi như vậy?”
Kỳ Kiêu xoay người nhìn Bách Nhận, cười nhẹ: “Không có chuyện gì, chỉ là mới cùng Giang Đức Thanh nói chuyện khác, đột nhiên nghĩ đến… ngươi tới hoàng thành cũng sắp một năm đúng không? Nhớ nhà sao?”
Bách Nhận lắc đầu: “Không nhớ nhà, chỉ… chỉ nhớ mẫu phi.”
Trong lòng Kỳ Kiêu như bị mèo cào một cái, lại đau lên.
Bách Nhận cùng Kỳ Kiêu tâm ý tương thông, biết hắn đau lòng, vội cười: “Nay nhờ phúc điện hạ, mỗi tháng đều có thể đưa một hai phong thư cho mẫu phi, cũng không có gì. Ta cùng Nhu Gia ở đây đều rất tốt, phụ vương ta có điều kiêng kị, cũng đối với mẫu phi tốt hơn nhiều.”
Kỳ Kiêu kéo tay Bách Nhận ôm chặt người vào lòng, than nhẹ một tiếng, hôn trán hắn, Bách Nhận vẫn không yên lòng, ngẩng đầu nhỏ giọng: “Đến cùng là làm sao? Điện hạ với Giang tổng quản nói cái gì? Làm sao lại nhắc đến ta?”
Chuyện chỉ vừa phân phó đi xuống, chưa thành công Kỳ Kiêu cũng không muốn nói cho Bách Nhận, cười: “Có gì kỳ quái? Ngày nào ta không cùng hắn nói chuyện của ngươi? Nếu mẫu phi ngươi biết ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hoang-quy-tru/2563962/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.