Tập tục từ xưa là tháng giêng không nói chuyện cưới hỏi, qua đến tháng hai, Kỳ Kiêu tự mình mang Bách Nhận đi phủ công chúa, cùng Đôn Túc trưởng công chúa và mẫu thân Hạ Tử Thần thương nghị hôn sự.
Lúc Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận đến, Đôn Túc trưởng công chúa cùng Hạ thái thái đang ngồi ở buồng trong trò chuyện, Đôn Túc trưởng công chúa thấy Kỳ Kiêu đến vội mỉm cười gọi hắn: “Đây là mẫu thân của Tử Thần, khi còn bé ngươi đã gặp qua, nhớ không?”
Kỳ Kiêu cười, gật đầu: “Hạ phu nhân hảo.” Hạ thái thái vội đứng lên, cúi đầu: “Thái tử hảo.”
Bách Nhận cũng chào Hạ phu nhân, hai bên chào hỏi xong đều ngồi xuống, Đôn Túc trưởng công chúa sai nha hoàn dọn bàn bày điểm tâm pha trà, cười: “Về sau đều là người một nhà, không cần khách sáo, hôm nay cũng không có nói chuyện quan trọng gì, chỉ là chọn ngày. Hai nhà các ngươi đưa bát tự cho ta, ta để người đưa Đại sư xem xem, nếu có vấn đề lại nói.”
Trước mặt những người này, Hạ thái thái không nói gì, mọi việc đều là Đôn Túc trưởng công chúa quyết định, Đôn Túc trưởng công chúa thấy Hạ thái thái không có chủ ý gì, cười: “Ta đây đành phải chuyên quyền… dựa theo ý của ta, khoảng tháng tư tháng năm là được, một là nhà ở bên kia đã sửa gần xong, chỉ cần chuyển gia cụ vào là có thể ở, hai là Tử Thần cũng không nhỏ, có lẽ các ngươi không vội, nhưng chúng ta lớn tuổi đều chỉ mong ôm cháu.”
Hạ thái thái vội cười: “Phải a, phải a…”
Mọi người nhìn Bách Nhận, Bách Nhận mím môi, nghĩ nghĩ: “Sợ là không gấp được… Của hồi môn của Nhu Gia còn chưa chuẩn bị xong, mấy thứ này muốn thu xếp đều phải tốn thời gian, sợ là chậm trễ.”
Bách Nhận nhìn Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu nháy mắt ngầm hiểu, buông chén trà cười: “Này có gì, thiếu cái gì, phủ các ngươi không tốt chuẩn bị, ta lo là được.”
Bách Nhận là nhà gái, tự nhiên phải khách sáo từ chối một phen, nhưng nếu nói thật, Bách Nhận cùng Kỳ Kiêu vẫn hy vọng hôn sự này sớm làm xong. Chung quy trong Lĩnh Nam vương phủ còn có hai con sói rình mồi ở đó, chỉ có khiến Nhu Gia thuận lợi gả ra, Bách Nhận mới có thể yên lòng, cũng có cớ đuổi hai người kia đi.
Đôn Túc trưởng công chúa gật đầu cười: “Đúng vậy, nếu ta nói, thích hợp nhất là tháng tư, nếu lại trì hoãn… thời tiết nóng lên, Nhu Gia đại hôn càng chịu tội, không bằng đuổi lúc mùa xuân, thời tiết không lạnh không nóng, điềm báo cũng tốt. Ta cũng biết ngươi luyến tiếc tỷ tỷ….” Đôn Túc trưởng công chúa nhìn Hạ thái thái lắc đầu cười: “Không phải trước mặt Thế tử… Nhu Gia quả nhiên rất tốt, mấy ngày này ở chỗ ta, từ trên xuống dưới không ai không thích nàng, ôn nhu hiền hòa, lại có lễ nghi, không có cái giá quận chúa, đối với ai cũng ôn nhu, hai cô con gái của ta đều rất thích nàng, mấy ngày trước Thế tử đến đón, nói thế nào cũng không chịu cho Nhu Gia đi….”
Bởi vì Nhu Gia ở phủ công chúa, Hạ thái thái cũng đã gặp qua nàng vài lần, trước khi gặp hai bên đều không khỏi thấp thỏm lo lắng, Hạ thái thái sợ chính mình chịu không được quận chúa làm con dâu, Nhu Gia lại nghe nhiều chuyện kể mẹ chồng nghiêm khắc, sợ khiến mẹ chồng tương lai mất lòng, thẳng đến sau khi thấy mặt mới thôi băn khoăn, cả hai đều tính tình ôn hòa, rất có tiếng nói chung, Nhu Gia yên tâm, Hạ thái thái lại một vạn lần vừa lòng.
“Quận chúa là người hiếm thấy, Thế tử luyến tiếc cũng là bình thường.” Nói đến Nhu Gia, ý cười trên mặt Hạ thái thái lại sâu vài phần, nhìn Bách Nhận, “Sau đại hôn, nếu nhớ quận chúa, cứ tùy thời đến là được, con ta cũng rất kính ngưỡng Thế tử, mà bên kia cũng cách Lĩnh Nam vương phủ không xa, nếu Thế tử không chê, ngẫu nhiên đến ở lại càng là vinh hạnh.”
Bách Nhận thấy Hạ phu nhân hiền hòa cũng an tâm, vội cười: “Không dám, trưởng công chúa cùng Thái tử đều nói đến như vậy… Bách Nhận cũng không dám không tuân mệnh.”
Đôn Túc trưởng công chúa cười gật đầu: “Tẩu tử ta là người hiền lành, đối đãi tỷ tỷ ngươi giống như con ruột, ngươi cứ yên tâm. Nếu đều đồng ý, vậy trước xem xem đính hôn, hôm qua ta để người đi Khâm Thiên giám hỏi, được hai ngày này….”
Nha hoàn tâm phúc của Đôn Túc trưởng công chúa cầm hai tờ thiếp màu đỏ có chữ hỉ trước đưa cho Bách Nhận, Kỳ Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua: “Mười sáu tháng hai, này cũng tốt.”
Hạ thái thái đã xem qua, cũng cười: “Phải, ngày sáu tháng ba cũng là ngày tốt, nhưng lại chậm, sau đính hôn còn có một đống chuyện phải làm đâu, rất vội cũng không tốt.”
Bách Nhận nghe Kỳ Kiêu, gật đầu, Đôn Túc trưởng công chúa liền cầm tấm thiếp kia: “Vậy định rồi.”
Từ phủ công chúa đi ra đã là giờ Tuất, Kỳ Kiêu vén rèm xe nhìn mặt trời: “Trời muộn, vẫn là đi phủ ta đi.”
Nhu Gia còn ở phủ công chúa, trong phủ Lĩnh Nam vương chỉ có Văn Ngọc và An Khang, Bách Nhận cũng không muốn trở về, gật đầu cười: “Được.”
Kỳ Kiêu cười khẽ, ôm Bách Nhận để hắn nằm gối đầu lên chân mình: “Có phải ta nên cám ơn bọn họ không? Trước kia muốn mời ngươi đến chỗ ta phải nói năm lần bảy lượt ngươi mới chịu đi, nay bọn họ đến, ta ngược lại thành cảng tránh gió.”
Bách Nhận cười khổ một tiếng: “Ngươi thật muốn cám ơn? Vậy Văn Ngọc nhất định vui vẻ, hắn muốn gặp ngươi cũng không phải chỉ mới một hai ngày. Nay… hắn là ai đến cũng theo, thân phận chúng ta như vậy, sao có thể tùy ý kết giao quyền quý trong kinh thành? Hoàng thượng vẫn chưa nói cái gì, Văn Ngọc liền không thèm kiêng kị, cho rằng không có việc gì, còn không biết khi nào thì bị dạy dỗ một trận đâu.”
Kỳ Kiêu hỏi: “An Khang đâu?”
Bách Nhận lắc đầu: “Nàng ngược lại không thế nào, từ lần trước bị ngươi dằn mặt xong thành thật rất nhiều, mỗi ngày chỉ ở trong viện thêu thùa may vá, mấy ngày Nhu Gia trở về thì đến trong viện Nhu Gia, ta không yên lòng, lại quan sát, nàng cũng chẳng làm gì, chỉ hỏi một chút trong kinh nhà này như thế nào nhà kia làm sao. Nàng là nữ khi khuê các, đến đây cũng không có người mang theo dẫn tiến, nhà ai cũng không đi được, thật không biết nàng còn ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì.”
Kỳ Kiêu cười nhạo: “Còn có thể làm gì, nàng cũng không nhỏ, chỉ sợ là người lớn tâm cũng lớn, muốn thay mình tính chuyện tương lai.”
Bách Nhận nhíu mi: “Này… không đến mức, nàng một bước cũng không ra khỏi phủ, không đi đâu được, cho dù có ý định cũng có năng lực đâu?”
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Vậy cứ xem xem…. Mà thôi, không nói chuyện phiền lòng, bữa tối muốn ăn cái gì?”
“Ngươi nói… Thế tử cùng nhị công tử không hòa thuận?” Trong lòng Phùng hoàng hậu có cái gì chợt lóe mà qua, siết siết khăn lụa trên tay, do dự hỏi, “Hoàng thượng nói như thế nào? Văn Ngọc tùy ý kết giao đại thần như vậy… hoàng thượng không nói gì sao?”
Cung nữ tâm phúc của Phùng hoàng hậu lắc đầu, thấp giọng: “Nô tỳ khẳng định hoàng thượng biết đến, nhưng từ đầu đến cuối một câu cũng chưa nói, mỗi khi nhị công tử tiến cung thỉnh an, hoàng thượng vẫn như cũ ban thưởng hắn, lại còn hàn huyên. Nhìn qua… không có nửa phần bất mãn.”
Trong lòng Phùng hoàng hậu vừa động, do dự: “Vậy An Khang quận chúa thì sao? Mấy ngày nay Nhu Gia chờ gả, nàng thế nào?”
Cung nữ tâm phúc khó hiểu: “Còn có thể thế nào? Chỉ là ở trong phủ mà thôi, ngẫu nhiên thái thái phu nhân nhà ai mời Lĩnh Nam vương quận chúa đi ngắm hoa hoặc uống trà, nàng liền đi, cũng chỉ như vậy.”
Phùng hoàng hậu ngẫm nghĩ, từ ba mươi năm ngoái sau, nàng triệt để mất thánh tâm, đến bây giờ còn chưa xoay người được, nếu là trước kia, có Phùng lão thái gia ở trước mặt hoàng đế nói đỡ một hồi, hoàng đề vì xem mặt mũi Phùng phủ, cho dù có chút không vừa ý cũng liền thôi. Nhưng nay vì nàng liên lụy Phùng gia, khiến cho hoàng đế cũng bắt đầu nghi ngờ Phùng phủ, phụ thân lại sẽ càng nói càng sai, mai kia nếu trượt chân, thật là hậu cung tiền triều đều thua cuộc.
Chính mình không được thánh tâm, nhà mẹ đẻ lại không được trọng dụng, vậy Kỳ Hoa cũng chẳng có hy vọng. Phùng hoàng hậu vì nhi tử trù tính nhiều năm, làm sao cam tâm, một tháng này nàng đã đứng ngồi không yên, hận không thể nghĩ ra cách cứu vãn tình thế, mà nàng lại không phải người giỏi tính toán, đã trầm tư nhiều ngày, đến hôm nay mới có chủ ý.
“Ngươi nói….” Phùng hoàng hậu không tự giác nhỏ giọng, “Có phải… hoàng thượng sớm không thích Bách Nhận thân cận với Thái tử, cho nên đặc biệt thiên vị Văn Ngọc? Lĩnh Nam vương chỉ có hai công tử trưởng thành, dù là bên nào lớn mạnh, đều không phải việc hoàng đế muốn nhìn thấy, cho nên… mới cố ý dung túng Văn Ngọc.”
Cung nữ tâm phúc nhíu mi, thấp giọng: “Thế nhưng… này nói không thông a, Thế tử vốn yếu thế, bị phái đến làm chất tử không nói, Lĩnh Nam vương còn không thích hắn, này… cũng không cần hoàng thượng đi chèn ép.”
Phùng hoàng hậu chờ mãi mới đến cơ hội xoay người, làm sao nghe vào lời kiểu này, không kiên nhẫn lắc đầu: “Ngươi không hiểu… Nhu Gia đặt lên khỏa đại thụ Hạ gia này, Bách Nhận cũng được lợi, này nhất định là ý của hoàng thượng…. Không sai, lần này bản cung không có đoán sai, chỉ cần làm theo ý hoàng thượng, nâng bọn họ lên, ta và Hoa nhi cũng có thể đi lên theo….”
Cung nữ tâm phúc còn tưởng khuyên, Phùng hoàng hậu khoát tay chặn lại: “Không cần nhiều lời, trong lòng bản cung có cân nhắc… Đi đưa bái thiếp cho Lĩnh Nam vương phủ, nói hoa xuân trong Phượng Hoa cung đều nở, mời hai vị quận chúa vào cung ngắm hoa, nếu Nhu Gia không tiện đi… mời một mình An Khang quận chúa đến cũng được.”
Từ sau khi Phùng hoàng hậu gặp chuyện kia, tính tình kém rất nhiều, dễ dàng nổi giận, cung nữ bên người bị nàng đánh mắng đến sợ, ngày thường còn dám khuyên hiện tại lại không, có khuyên cũng không được, chỉ phải đáp ứng đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]