Dục Dao rạch những đường thẳng trên vách tường trước mặt để đếm ngày tháng trôi qua tại đây, năm ngày rồi mười ngày, nàng lẳng lặng tin tưởng chờ đợi, chờ người đến cứu mình…
Nhưng trong mấy ngày trải qua ở đây, Thiên Hiểu tự cho là hai người đã thân thiết với nhau, mỗi buổi tối đều nằm sát cạnh nàng khi ngủ, nói là sưởi ấm cho nhau, hàng ngày hỏi vô số câu hỏi với nàng, đủ mọi vấn đề hỏi hoài chẳng hết, lúc mới đầu Dục Dao vì quá rảnh rỗi sinh nhàm chán nên trả lời hắn đôi câu, nhưng rồi vài ngày sau, Dục Dao cảm thấy mình khiến hắn chịu nhiều uất ức, vì thế khi Thiên Hiểu hỏi nàng chăm chú lắng nghe, hắn hỏi câu nào nàng sẽ trả lời câu đó…
Họ bầu bạn cùng nhau cho qua những ngày dài ở nơi nhà giam này.
Tối đến, Thiên Hiểu tò mò hỏi Dục Dao: “Vì sao nàng lại bị nhốt vào nơi này?”
“Bởi vì nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Giết người.” Giọng nàng lạnh lẽo khiến cho Thiên Hiểu sợ tới mức khẽ run lên, hắn do dự một lúc mới hỏi “Nàng bị thất bại rồi bị bắt sao?”
“Không.” Thiên Hiểu không có ảnh hưởng gì đến lợi ích của nàng nên nàng cũng không có ý định giấu diếm hắn, “Ta tới làm con mồi, bạn ta làm xong nhiệm vụ tự nhiên sẽ đến cứu ta.” Nhưng vừa dứt lời, Thiên Hiểu đang ngồi cách nàng hai bước lập tức chồm tới nắm chặt lấy cổ tay nàng hỏi “Nàng sẽ đi sao?”
Giọng nói hắn bi ai, tựa như sắp sửa bật khóc…
Dục Dao sửng sốt chớp mắt, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hieu/145351/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.