"Tôi hẹn trước một giờ, nhưng mà nhân viên công tác phải dọn dẹp từ sớm rồi chứ" Hạ Vũ trông có vẻ yếu đuối nhưng lời nói ra lại không hề thua kém chút nào, "Mỗi lần tôi thu âm vẫn luôn là quy tắc này, mọi người đều biết mà."
Hạ Lăng cười lạnh: "Quy tắc do ai đặt ra?"
Sắc mặt Hạ Vũ trở nên tái nhợt, mang theo vài phần tủi thân, giống như cô kiêu căng lớn lối, hùng hổ dọa người lắm vậy. Sắc mặt của trợ lý bên cạnh cô ta cũng không tốt, đang định phát tác, liếc mắt nhìn thấy Sở Sâm mới tạm thời ngậm miệng lại.
Lạc Lạc nhẹ nhàng kéo tay áo của Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, thôi được rồi..."
"Được rồi?" Cô quay đầu nhìn Lạc Lạc: "Cậu cứ để cho cô ta bắt nạt cậu như vậy sao hả?"
"Tớ..." Lạc Lạc oan ức nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng: "Cậu đừng đắc tội với cô ta, không đắc tội nổi đâu."
Thì ra, Lạc Lạc đang lo lắng cho cô.
Hạ Lăng ấm áp trong lòng, lại càng không muốn để Lạc Lạc bị người ta bắt nạt, suy nghĩ một chút, giọng điệu mềm nhũn: "Cứ cố thu âm vào lúc đó, quả thực không thích hợp."
"Vốn là không thích hợp." Hạ Vũ nhẹ giọng mềm mảnh nói tiếp: "Diệp Tinh Lăng, Lạc Lạc đã nói bỏ đi rồi, cô cũng đừng ra mặt loạn nữa làm gì."
Hạ Lăng nhíu mày.
"Được rồi, Tiểu Lăng, tớ biết rõ tâm ý của cậu. Nhưng mà nếu chớ vì tớ mà đắc tội người ta, tớ sẽ không yên lòng đâu." Lạc Lạc nói.
Vì vậy Hạ Lăng thở dài: "Vậy được, giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tro-ve/3798682/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.