“Anh điên rồi!” Huấn luyện viên phản ứng trước tiên: “Anh muốn làm gì? Đi cứu người? Trời đang nổi bão, trực thăng cũng không dám dừng lại!”  
“Bớt nói đi! Đưa dù lượn cho tôi!” Lệ Lôi tức giận hét lên: “Nếu Tiểu Lăng có chuyện gì, tôi sẽ bắt các người phải chôn cùng cô ấy!”  
Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của anh hung dữ như vậy, đằng đằng sát khí khiến người ta không nhịn được mà run rẩy trong lòng  
Ai ngờ huấn luyện viên lại không dính bẫy này: “Dọa ai chứ! Ông đây không dễ dọa nhé! Lệ Lôi, tôi nói cho anh biết, thời tiết này đi là sẽ chết! Núi này do ông đây quản lý, ông không đồng ý, ông xem ai dám đưa dù cho anh… Lệ Lôi! Anh đi đâu vậy? Lệ Lôi! Ngăn anh ta lại! Mau ngăn anh ta lại!”  
Trong bộ đàm hỗn loạn  
Hạ Lăng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tim cũng sắp nhảy ra ngoài, dùng hết sức lực hét lớn về phía bộ đàm: “Lệ Lôi! Em không cần anh cứu! Đừng lên dù! Không được lên! Có nghe không hả! Lệ Lôi!”  
Trong bộ đàm lại im lặng, không truyền tới tiếng trả lời  
Gió táp vào mặt đau rát, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống  
Bên phía căn cứ có một chiếc dù lượn vượt qua mưa gió mà bay lên, có thể thấy kỹ xảo thao tác của chủ nhân nó rất cao siêu, trong thời tiết này còn có thể khống chế phương hướng, khó khăn tiến về phía Hạ Lăng Chiếc dù màu đỏ tươi giống như một vệt máu giữa sắc trời âm u  
“Lệ Lôi…” Mũi cô chua xót  
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tro-ve/3798654/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.