Kiều Na không nghĩ tới còn có loại phương pháp này. Xác thật, lực lượng của một người lại mạnh như thế nào cũng là có hạn, nhưng nếu mỗi người đều làm một chút việc, chẳng sợ chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể, thêm lên cũng là lực lượng thập phần mạnh mẽ.
Thị trấn ở nơi này giống như là nông thôn bình thường, người trên đường không nhiều lắm, nhưng so với Đinh Gia thôn nhà Đinh Thuận thì mạnh hơn nhiều. Ở thị trấn tín hiệu vẫn không tốt, hơn nữa điện thoại Kiều Na cũng hết pin, không có cách nào dùng điện thoại để liên hệ.
Cũng may trấn trên có điện thoại công cộng, Giang Phàm dùng điện thoại công cộng gọi vào di động của lão Hà.
Vốn dĩ thời điểm quay phim lão Hà cũng không có đến đây, nhưng sau đó nghe người của đoàn phim nói Giang Phàm không thấy, ngay đêm đó ông liền thuê tư máy bay tư nhân bay đến. Hôm qua ông tìm Giang Phàm đều tìm đến sắp phát điên, ngồi máy bay lượn qua lượn lại phía trên rừng cây cả đêm, lúc này nghe được Giang Phàm gọi điện thoại đến, kích động xém chút khóc lên.
"Hai người không có việc gì thì tốt, tôi đây lập tức cho người đi đón hai người!" Lão Hà nói.
Ông còn nói về cô nàng gây hoạ tinh Tiểu Na Na kia, đứa nhỏ này nhìn thấy một con thỏ con bị thương liền chạy tới trị thương cho con nó, không cẩn thận đi xa quá, không tìm được đường về. Sau đó, có nhân viên công tác tìm được cô ấy và đưa cô ấy về.
Nghe được Tiểu Na Na không có việc gì, cuối cùng Kiều Na cũng yên tâm, còn lại chính là chờ lão Hà phái xe tới đón bọn họ.
Đinh Thuận thấy bọn họ đã liên hệ được với người trong nhà nên muốn đi trước. Kiều Na nhìn thấy ven đường có bán trứng gà liền đi mua một ít, để cho ông cầm lấy.
Đinh Thuận từ chối không cần, Kiều Na đem trứng gà đặt lên xe của ông, cười nói: "Mua cũng mua rồi, anh nhận lấy đi. Chúng tôi ở xa, không thể mang nhiều trứng gà như vậy đi. Nhạc Nhạc nhà anh đang lúc phát triển thân thể, ăn nhiều vài cái trứng gà đối thân thể tốt, có thể cao thêm một chút! Không cần vì một cái trứng gà mà mắng cậu bé nữa, được không?"
Đinh Thuận có chút ngượng ngùng mà cười cười, "Ở nông thôn nghèo, cũng không có cách nào."
Ông nhận lấy trứng gà, vội vàng đánh xe lừa về nhà.
Kiều Na cùng Giang Phàm chờ tại chỗ, cũng không biết khi nào lão Hà mới có thể tìm đến nơi này.
Giang Phàm bỗng nhiên nói: "Hôm qua... xem như em đã cứu anh một mạng, em muốn anh báo đáp như thế nào đây?"
Kiều Na nói: "Không cần phải nói khoa trương như vậy, cứu mạng cái gì chứ..."
Giang Phàm lại nghiêm trang, "Không được, ân cứu mạng đương nhiên phải báo! Nếu hôm qua em mặc kệ anh, có khả năng anh sẽ chết ở trong rừng cây, cho nên anh cần phải báo ân!"
Kiều Na mặc kệ anh, "Tùy tiện đi, anh muốn báo ân như thế nào?"
Giang Phàm thực nghiêm túc mà nhìn cô, "Không bằng... bổn tiên nữ lấy thân báo đáp, như thế nào?"
Kiều Na: "Anh tránh ra!"
Giang Phàm: "Anh là nghiêm túc!"
Kiều Na: "Đi xa một chút! Anh đây là báo ân hay là báo thù vậy?"
Giang Phàm thực bị thương, "Vì sao anh lấy thân báo đáp lại là báo thù chứ? Anh có kém cỏi như vậy sao?"
Kiều Na: "Em thấy bên kia có bán bánh, em đi mua hai cái!"
Nói xong liền xoay người tránh ra.
Giang Phàm: "..."
Anh lại so ra kém một cái bánh sao? Thật tổn thương!
Sau một lúc, Kiều Na quay trở lại với túi bánh, còn đưa cho Giang Phàm một cái, "Anh ăn không?"
Giang Phàm rất không tự nhiên mà xoay người đi, "Không ăn!"
"Vậy em ăn hết!"
"..."
Kiều Na đứng ở bên cạnh ăn bánh, Giang Phàm trộm nhìn lại, thấy cô ăn thật sự ngon, phảng phất cái bánh nho nhỏ kia giống như là mỹ vị thế gian. Đột nhiên anh cảm thấy bụng của mình cũng hơi đói, buổi sáng ăn uống không tốt, anh chỉ húp một chút cháo.
Anh xoay người, đoạt lấy một chiếc bánh từ trong tay Kiều Na ăn.
Đợi một buổi sáng, mới chờ đến xe của lão Hà. Thị trấn này rất khó tìm, lão Hà phí sức lực thật lớn mới tìm được.
"Lên xe đi!" Lão Hà không chút để ý nói.
Kiều Na lại chú ý tới, mặc dù lão Hà một bộ dáng không để bụng nhưng hốc mắt ông rõ ràng đỏ.
..............
Người của đoàn phim đều chưa đi, đang chờ trước một ngôi nhà trên thị trấn, Tiểu Na Na khóc cả đêm, đôi mắt đều sưng lên, nhìn thấy Kiều Na với Giang Phàm trở về Tiểu Na Na liền "Oa" một tiếng bổ nhào vào trong lòng ngực Kiều Na, khóc không ngừng.
"Được rồi, không có việc gì." Kiều Na sờ sờ đầu Tiểu Na Na, an ủi nói.
"Đều do em!" Tiểu Na Na khóc lóc nói, "Là em hại hai người, hai người đi ra ngoài tìm em mới có thể lạc đường. Đều do em... Ô ô, Tiểu Na Na là đại phôi đản! Đại phôi đản (trứng thối)!"
"Không có việc gì, Tiểu Na Na yêu quý động vật, là đứa bé ngoan!" Giang Phàm ở bên cạnh nói.
Khó khăn lắm mới làm Tiểu Na Na ngừng khóc thút thít, nhiệm vụ quay chụp bên này đã hoàn thành, đoàn phim liền khởi hành đi về.
Dọc theo đường đi, sắc mặt của lão Hà vô cùng không tốt, ngay cả Giang Phàm cũng không dám chọc ông.
Kiều Na lén lút hỏi Giang Phàm: "Thuê máy bay có phải rất đắt hay không?"
Giang Phàm nhỏ giọng trả lời: "Ừ, một tiếng năm sáu vạn đi, một buổi tối tính lên đủ thanh toán đợt đầu cho một căn bộ."
Kiều Na táp lưỡi, "Đắt như vậy..."
Đặc biệt là máy bay cũng không có tác dụng gì đáng kể, chỉ đưa được lão Hà lại đây mà thôi, mất nhiều hơn được.
Khó trách dọc theo đường đi lão Hà đều là áp suất thấp.
Đoàn xe đi được ba ngày thì về tới thành phố B.
Giang Phàm nói: "Có một loại cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ hay không?"
Kiều Na không phối hợp chút nào, "Cũng không có!"
Giang Phàm: "..."
Giang Phàm đề cho lão Hà lái xe chở Kiều Na về trường học trước, lúc này mới rời đi.
Kiều Na trở lại trường học, việc thứ nhất phải làm chính là tắm rửa thật sạch một cái, ngủ một giấc.
Một chuyến này thật sự là quá lăn lộn, cô cảm thấy xương cốt của mình đều sắp rời rạc.
Tắm xong, Kiều Na liền nằm trên giường ngủ mất, ngủ cả ngày, mãi cho đến giữa trưa hôm sau bị đói tỉnh.
Cô thức dậy đánh răng rửa mặt, tìm được một hộp mì gói trong ngăn kéo, vừa ăn mì gói, vừa lướt weibo theo thói quen.
Weibo mới nhất của Giang Phàm là một cái weibo dài, đề mục gọi là 《Thôn xóm trong rừng cây》.
Weibo miêu tả kỹ càng tỉ mỉ tình trạng hiện tại của Đinh Gia thôn, kêu gọi mọi người cùng nhau trợ giúp những thôn dân có cuộc sống khó khăn trong thôn.
Anh còn khởi xướng quyên tiền trên weibo, người hưởng ứng rất nhiều, số tiền quyên được đã đạt ngàn vạn.
Kiều Na có chút cảm động, mặc dù cô cũng muốn hỗ trợ nhưng vừa trở về, bởi vì quá mệt mỏi liền ném sau đầu. Giang Phàm lại hành động nhanh chóng, thời gian ngắn ngủn một ngày đã làm nhiều như vậy.
Cô yên lặng mà quyên năm vạn tệ trên đó, mặc dù không nhiều lắm nhưng cô vừa mới thanh toán tiền đợt đầu, cũng chỉ có thể lấy ra nhiều như vậy.
Trên mạng, không ít người tình nguyện báo danh, muốn đến Đinh Gia thôn làm nghĩa vụ trở thành giáo viên, dạy trẻ học cho trẻ em địa phương. Giang Phàm cho người tổ chức lại những người tình nguyện này, thương lượng cụ thể kế hoạch giúp đỡ học tập.
Số tiền quyên góp đã đủ để trang trải một ngôi trường nhỏ, điều này đối với trẻ em địa phương có trợ giúp rất lớn. Có trường học cùng giáo viên, trẻ em giống như Nhạc Nhạc cũng có thể đi đọc sách như những đứa trẻ khác.
Kiều Na cũng gia nhập người tình nguyện, tính toán lúc rảnh rỗi lên lớp cho bọn nhỏ. Cô báo danh ở trên mạng, cũng viết lên lúc nào mình rảnh rỗi.
Thời gian cô viết là trước sau Tết âm lịch, bởi vì hơn một tuần sau, cảnh tượng mới của đoàn phim dựng xong, lập tức cô phải tiếp tục đóng phim. Hơn nữa gần đây cô còn phải bận rộn việc trang hoàng phòng ở, cùng với —— chủ đề cuối cùng của bằng lái cũng phải kiểm tra.
Trường dạy lái xe sắp xếp thời gian chính là ngày mai, thời gian trước cô vượt qua chủ đề thứ ba, chỉ còn chờ một chủ đề cuối cùng này.
Chủ đề thứ tư rất đơn giản, Kiều Na rất dễ dàng liền thông qua kiểm tra. Trên thực tế, bạn học tham gia kiểm tra cùng cô trên cơ bản đều thông qua, chỉ có một người chủ đề này bị treo, vẫn là vì chứng minh nhân dân bị mờ, không thể đọc được thông tin.
Thi xong chủ đề này, trưa hôm đó Kiều Na liền nhận được bằng lái.
Có điều hiện tại Kiều Na còn chưa thể mua xe, gần đây cô ở trường học, không tiện đậu xe. Thứ hai cô dư lại mấy vạn tệ đều quyên ra ngoài, cũng không có tiền mua xe. Mặc dù Shop online có chút tiền, nhưng những số tiền đó phải dùng để trả khoản vay mua nhà, còn phải mua sắm nguyên liệu sản xuất, không thể tùy tiện chi dùng.
Rốt cuộc shop online của cô mới mở mấy tháng, doanh thu cũng không nhiều lắm, doanh thu sau đó gần như lập tức đầu nhập vào sản xuất, trong tài khoản cũng không có bao nhiêu tiền.
Tuy nhiên có bằng lái Kiều Na liền có thể lái xe, điểm này làm cô rất vui vẻ. Mặc dù không có xe của chính mình, nhưng công ty cho thuê xe ở thành phố B rất nhiều, cô có thể thuê một chiếc xe dùng trước.
Bên cạnh trường học có công ty cho thuê xe, giá cả cũng không đắt, tiêu tốn hơn một trăm tệ là có thể thuê hết một ngày. Buổi tối có tể trực tiếp ngừng ở chỗ đậu xe của công ty cho thuê xe, còn tiết kiệm phí đậu xe.
Kiều Na đang lúc đắc chí vì mình tính toán tỉ mỉ, bỗng nhiên di động vang lên, cô nhìn thoáng qua, là cha cô gọi tới.
Cô nghe, cha Kiều người này lời nói rất ít, không thường gọi điện thoại tới, ngẫu nhiên gọi tới cũng là hỏi một chút cô sống được không, có cần tiền hay không... từ sau khi Kiều Na đến nơi đây liền không cùng cha Kiều hỏi tiền nữa, lại còn chuyển tiền cho em trai Kiều Kỳ rất nhiều lần.
"Na Na, hiện tại con ở chỗ nào?" Cha Kiều hỏi.
Kiều Na sửng sốt một chút, sao cha vừa gọi đến liền hỏi cái này?
"Con ở trường học, sao vậy ba?"
"À... Ngày mai ba với mẹ con đến thành phố B gặp con!"
Kiều Na hơi khó hiểu, trong trí nhớ nguyên, mấy năm nay cô vào đại học, cha Kiều mẹ Kiều cũng chưa tới trường học xem qua coi, sao lại bỗng nhiên muốn đến xem cô?
Mặc dù hoài nghi nhưng dù sao cũng là ba mẹ của mình, Kiều Na liền đồng ý, "Được, khi nào đến? Con đi đón hai người nha!"
"Xe lửa buổi sáng ngày mai, 11 giờ đến!"
Kiều Na nghe ý của ông, đã mua vé xong, xem ra căn bản ông là không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, hỏi cô có thể tới hay không, chỉ là thông báo một tiếng với cô mà thôi.
Cái này càng làm cho cô khó hiểu hơn, hay là hai ông bà tới nơi này có mục đích gì?
Kiều Na tìm tòi trong trí nhớ một chút, cha mẹ nguyên chủ rất hiền lành, hẳn là không khó ở chung, cô chú ý một chút, không cần lộ ra dấu vết là được.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Na đi đến công ty cho thuê xe bên cạnh trường để thuê xe, lái xe đi nhà ga.
Lần đầu tiên cô tự mình lái xe đi đường, trong lòng hơi khẩn trương, không dám chạy quá nhanh. Lúc đến nhà ga đã sắp 11 giờ, cô ngừng xe ở bãi đỗ xe, vào nhà ga đón cha mẹ.
Không lâu sau cha Kiều mẹ Kiều liền đi ra từ trong nhà ga, Kiều Na phất tay nói: "Ba, mẹ, con ở chỗ này!"
Mẹ Kiều đi lại đây trước, nhìn thấy Kiều Na, hốc mắt có chút ướt át, "Na Na, con gầy!"
Mặt cha Kiều âm trầm không nói lời nào, Kiều Na thấy vẻ mặt của ông, cảm thấy khẳng định là ông có chuyện gì.
Nhưng nhất thời cũng không hỏi được, liền dẫn cha mẹ ra khỏi nhà ga trước, đi vào bãi đỗ xe lái xe dẫn hai người rời đi.
Để cha mẹ đi trường học là không tiện, ký túc xá không cho người nhà lên lầu. Thời gian này nên ăn cơm trưa, Kiều Na mang cha mẹ đến tiệm cơm gần đây.
Dọc theo đường đi, cha Kiều mẹ Kiều đều không nói chuyện. Vẻ mặt cha Kiều tức giận, mẹ Kiều đầy mặt lo lắng, hai người này che dấu cảm xúc không tốt, tất cả biểu tình đều viết ở trên mặt.
Trong lòng Kiều Na thấp thỏm, không biết đến tột cùng hai người suy nghĩ cái gì.
Tới tiệm cơm, Kiều Na để ông bà đi vào trước gọi món ăn, cô đậu xe xong, đến tiệm cơm đi tìm bọn họ.
Cô đậu xe xông đi vào tiệm cơm khi, lại nhìn đến cha mẹ còn đứng ở cửa, chưa đi vào.
"Ba, mẹ, sao hai người lại không đi vào?" Kiều Na hỏi.
Cha Kiều nhíu mày nói: "Tiệm cơm này rất đắt đi? Chúng ta tùy tiện tìm cửa hàng ăn chén mì thì tốt rồi."
Tiệm cơm Kiều Na tìm chỉ là cửa hàng đồ ăn Trung Quốc rất bình thường, không tính là quá đắt, nhưng cũng không thể nói rẻ. Ngày thường cô cũng không thường tới tiệm cơm loại này, chỉ là cha mẹ vừa tới, cô muốn chiêu đãi thật tốt một chút mới lựa chọn nơi này.
Nghe cha nói như vậy, Kiều Na vội vàng giải thích, "Ba, nơi này nhìn khá tốt, thật ra không đắt, hai người đi đường mệt như vậy, đi vào ăn cơm nghỉ ngơi chút đi, gần đây có khách sạn, chút nữa con giúp hai người đặt một phòng."
Vẻ mặt cha Kiều vẫn là bộ dáng không vui nhưng cũng không nói thêm gì nữa, đi theo Kiều Na vào tiệm cơm.
Mẹ Kiều vẫn luôn im lặng, chỉ là thấy chồng mình, cha Kiều đi vào bà cũng liền đi vào theo.
Kiều Na gọi người phục vụ tới, để cho cha mẹ gọi món ăn. Hai ông bà đều chỉ chọn thức ăn chay rẻ nhất, Kiều Na lại chọn thêm mấy món ăn tốt một chút, sau đó để cho người phục vụ đi xuống.
Trên bàn cơm, áp suất thấp làm trong lòng Kiều Na càng thêm bất an, cô không biết hai ông bà suy nghĩ cái gì, chủ động mở miệng hỏi cũng không tốt. Trong lòng lại hy vọng bọn họ có cái gì bất mãn thì sớm nói ra một chút, cô cũng dễ dàng nghĩ cách giải quyết, vẫn luôn như vậy làm cô không thoải mái lắm.
Thật vất vả ăn cơm xong, Kiều Na đặt một gian phòng ở khách sạn gần đây, dẫn cha mẹ vào phòng.
Cha Kiều vào phòng, cùng mẹ Kiều ngồi ở trên giường, sau đó chỉ chỉ ghế dựa trước mặt, "Na Na, con ngồi xuống!"
Kiều Na ngồi xuống, nhìn dáng vẻ cuối cùng hai người cũng muốn nói ra lời.
Quả nhiên, cha Kiều mở miệng nói: "Na Na, có việc ba muốn hỏi con."
"Dạ, ba hỏi đi."
"Con... có phải học hư hay không?" Biểu tình của cha Kiều rõ ràng khẩn trương lên.
Kiều Na ngơ ngẩn, không rõ ý của cha lắm.
Cô... học hư?
Cô vội vàng lắc đầu, "Không có, sao con có thể học cái xấu được? Ba, ba nghe ai nói bừa? Không thể nào!"
Cha Kiều do dự một chút, không nói gì, nhìn về phía mẹ Kiều.
Mẹ Kiều lau nước mắt, "Chúng ta nhìn thấy ảnh chụp của con... con đi theo người diễn kịch đúng hay không?"
Kiều Na vẫn luôn không chủ động nói chuyện này với cha mẹ, nhưng cũng không có ý muốn giấu diếm. Hện tại ảnh chụp của cô xuất hiện khắp nơi trên mạng, muốn giấu cũng không giấu được.
"Dạ, hiện tại con quay một bộ phim truyền hình."
Mẹ Kiều lại bắt đầu lau nước mắt, liếc mắt nhìn cha Kiều một cái, giống như có chút không tiện mở miệng. Suy nghĩ nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Mẹ nghe người ta nói... Con gái muốn đóng phim, kiểu không có quan hệ giống như chúng ta... đều phải ngủ cùng đạo diễn..."
Nói ra lời này, chính mẹ Kiều còn ngượng ngùng trước.
Kiều Na: "..."
Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, vị này mẫu thân đại nhân này của cô là từ đâu nghe được loại lời đồn này?
"Không có, tuyệt đối không có!" Kiều Na gấp gáp phủ nhận, cũng không thể để cho mẹ cảm thấy cô là cô gái hành vi không bị kiềm chế.
Mẹ Kiều vẫn không tin, "Nhưng mẹ nghe nói, những cái đó... gọi là quy tắc gì đó... Mẹ nhờ người tra xét, đạo diễn của các con... là nam, đúng hay không?"
Kiều Na gật đầu, "Là nam, có điều anh ấy là người rất tốt, vô cùng đứng đắn."
Cha Kiều cảm thấy ông thân là cha, loại chuyện này khó mà mở miệng nói, mới không nói gì, lúc này lại nói: "Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau (ý là đàn ông trên thế giới này đều giống nhau, nghĩa xấu). Nhiều ngôi sao nữ xinh đẹp như vậy, vì sao cậu ta phải tìm con? Còn không phải khi dễ con không hiểu chuyện, muốn chiếm tiện nghi của con! Hừ, ba xem qua ảnh chụp của thằng nhóc kia, một chút cũng không giống người tốt!"
Kiều Na cảm thấy, nếu Giang Phàm nghe câu nói như thế nhất định sẽ khóc ngất trong WC...
Cô chỉ có thể nỗ lực giải thích, "Ba! Mẹ! Đạo diễn Giang thật là người tốt, con tiến vào đoàn phim thông qua con đường chính quy, không có tiềm bất cứ quy tắc gì... Các cư dân mạng đều tin, sao hai người lại có thể không tin?"
Thật ra cũng khó trách hai ông bà không tin, con gái bọn họ là bộ dáng gì chính bọn họ rõ ràng. Lấy tính cách Kiều Na, địa phương phức tạp như giới giải trí không có hại mới là lạ.
Bọn họ không hiểu giới giải trí, biết về giới giải trí đều là nghe lời đồn của người làm việc chung truyền lại. Giới giải trí có loại chuyện tiềm quy tắc này mọi người đều biết, mọi người chưa rõ chân tướng đã phóng đại những sự việc đen tối này, thậm chí cho rằng tất cả diễn viên đều đang tiến hành tiềm quy tắc.
Trên thực tế, lấy những gì Kiều Na thấy, giới giải trí tuy rằng cũng khó tránh khỏi có ngôi sao dựa vào tiềm quy tắc thượng vị, nhưng phần lớn người đối loại giao dịch dơ bẩn này là khinh thường. Ở trong đoàn phim《 Đoan Ninh Hoàng hậu truyện 》chỉ có một người Lưu Tĩnh Tĩnh là dựa vào phương thức này thượng vị, nhưng cũng lấy tiền đề là có thực lực. Những diễn viên khác đều giữ mình trong sạch, nhắc đến tiềm quy tắc, bọn họ cũng là căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhưng vô luận cô nói chính mình trong sạch như thế nào, cha Kiều mẹ Kiều cũng không phải rất tin tưởng.
Kiều Na bất đắc dĩ đành phải nói: "Như vậy đi, ngày mai con sắp xếp để hai người gặp Đạo diễn Giang một chút, hai ngươi liền biết anh ấy là dạng người gì."
Lúc này cha Kiều mẹ Kiều mới miễn cưỡng đồng ý.
...............
Lúc Kiều Na gọi điện thoại, đem sự tình bên này nói cho Giang Phàm, thiếu chút nữa Giang Phàm cười đến thở không nổi.
"Tiềm quy tắc?" Anh vừa cười một vừa nói, "Bổn tiên nữ cần phải dựa vào tiềm quy tắc để tìm phụ nữ? Ha ha... Không được, để anh cười một lát!"
Kiều Na không còn gì để anh, anh là có bao nhiêu tự tin thế!
Tuy nhiên cô không thể không thừa nhận, lấy giá trị nhan sắc của Giang Phàm, phụ nữ muốn cùng anh ở bên nhau nhiều đi. Nếu anh là cái loại háo sắc này, hoàn toàn không cần tiềm quy tắc cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ tự nguyện cái gì đều không cần, cam tâm tình nguyện mà qua đêm cùng anh.
Nhưng ở trong giới này Giang Phàm vẫn luôn có tiếng là người giữ mình trong sạch. Tuy rằng ở trên mạng có đông đảo CP nhưng đều là cư dân mạng YY ra tới, ở trong đời sống hiện thực, anh với bất cứ diễn viên nữ nào cũng đều duy trì khoảng cách nên có, tuy không cự người ngàn dặm nhưng cũng sẽ không có tiếp xúc thân mật không cần thiết.
Người như vậy còn bị người ta nói thành nam biến thái đáng khinh muốn tiềm quy tắc diễn viên nữ, Giang Phàm quả thực còn oan uổng hơn so với Đậu Nga.
Giang Phàm cười đủ rồi, mới nói: "Được rồi, ngày mai bổn tiên nữ có rảnh, để cho chú với dì đến cao ốc Nghệ Thuật nhìn anh đi, anh sẽ nố chuyện rõ ràng với hai người."
Kiều Na còn có chút không yên tâm, "Anh nhất định phải biểu hiện thật tốt đấy!"
Chẳng may Giang Phàm đem mặt không đứng đắn kia biểu hiện ra ngoài, cha mẹ cô còn không nhận định anh chính là cái đăng đồ lãng tử (mê gái, háo sắc) mới lạ!
Giang Phàm: "Yên tâm, bổn tiên nữ có chừng mực!"
Kiều Na: "Không được ở tự xưng bổn tiên nữ trước mặt bọn họ!"
Giang Phàm: "Biết rồi, chỉ nói như vậy trước mặt một mình em."
Kiều Na: "Cái này còn được!"
Tắt máy, bỗng nhiêu Kiều Na cảm thấy có chút không đúng.
Vì sao Giang Phàm chỉ tự xưng như vậy ở trước mặt cô?
Bây giờ nhớ tới, Kiều Na cảm thấy Giang Phàm hiện tại này cùng Giang Phàm mình quen trước kia chênh lệch quá lớn.
Lúc cô vừa mới quen được Giang Phàm, Giang Phàm là một người đứng đắn, đối đãi với người khác có lễ phép, ôn tồn lễ độ, rất có phong độ quân tử cổ đại.
Sao chậm rãi liền biến thành gia hoả không đứng đắn chút nào vậy, vừa độc miệng vừa thích chơi xấu, còn sẽ tự xưng "Bổn tiên nữ"? Bộ dáng này của anh làm anh fans thấy được, còn không điên mất?
Giang Phàm ở nàng trước mặt biểu hiện, hoàn toàn xứng đôi "Đăng đồ lãng tử" hình tượng.
Chẳng lẽ anh bị tinh thần phân liệt?
Thật vì ngày mai gặp mặt mà lo lắng...
.................
Giang Phàm "Tinh thần phân liệt" về đến nhà, ở trong tủ quần áo lật tới lật lui.
Dì giúp việc nhìn thấy, tiến lên nói: "Tiên sinh, những quần áo này đều giặt rồi, có vấn đề gì hả?"
Giang Phàm lắc đầu, "Không thành vấn đề."
Anh liếc mắt nhìn dì giúp việc một cái, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, dì, dì có con gái không?"
Dì giúp việc nói: "Có, con gái của tôi cũng làm việc ở thành phố B, sao vậy?"
Giang Phàm: "Vậy con gái dì có bạn trai không?"
Dì giúp việc gật đầu, "Có."
Giang Phàm: "Vậy... bạn trai của con gái dì mặc kiểu gì sẽ làm dì cảm thấy người này rất đáng tin cậy?"
Dì giúp việc cười cười, "Sạch sẽ, hào phóng là được rồi... Tiên sinh không phải là cậu muốn... muốn đi gặp người lớn (gia trưởng) đi?"
Giang Phàm: "Không sai!"
Dì giúp việc ngay lập tức hứng thú, "Là... Kiều tiểu thư lần trước phải không? Tôi liền thấy tiên sinh với cô ấy không bình thường! Còn chưa thấy qua tiên sinh mời ai đến nhà ăn cơm đâu! Có điều Kiều tiểu thư kia cùng tiên sinh quen biết không lâu, nhanh như vậy liền thấy người lớn, có phải có chút... nóng nảy hay không?"
Chính bà có con gái, hiểu rõ cảm giác làm mẹ vợ. Với bà xem ra, bạn trai con gái mang về hẳn là ở chung ít nhất hơn một năm, như vậy mới có vẻ không tùy tiện.
Giang Phàm thở dài, "Không có biện pháp, người ta hẹn con ngày mai, con cũng không thể cự tuyệt!"
Dì giúp việc cười, "Nếu là đối phương chủ động hẹn vậy đương nhiên không thể cự tuyệt! Tiên sinh nếu cậu nghe tôi thì mặc... Cái này!"
"Có thể quá lão thành hay không?"
"Nghe dì, chuẩn không sai!"
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Phàm: Sao lại có người nói bổn tiên nữ tinh thần phân liệt! Bổn tiên nữ chỗ nào giống tinh thần phân liệt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]