Translator: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu rời đi với Hạ Mộng. Hạ Kỳ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cứ cảm giác một nơi nào đó trong tim mình như bị người ta đào rỗng, trống trải, khó chịu.
Lúc ăn cơm tối, cậu cũng không ăn nhiều. Khi Tiểu Miêu Miêu còn ở đây, cậu toàn là một tay ôm con bé, tay còn lại ăn cơm.
Mỗi lần nhìn thấy con bé thèm nhỏ dãi đồ ăn trên bàn, Hạ Kỳ cũng muốn ăn hơn.
Lúc Ngọc Mạn Nhu ở nhà, Hạ Kỳ thường cũng không ăn nhiều, nên cô chỉ nghĩ là con mình muốn lên lầu dùng máy tính: "Con trai cưng, ngồi máy lâu quá không tốt đâu. Con uống bát canh cá rồi hẵng lên lầu."
"Dạ thôi, con về phòng đọc sách."
Hạ Kỳ đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Thím Nghiêm liếc nhìn bát cơm còn hơn nửa của Hạ Kỳ, hỏi: "Sao hôm nay cậu chủ lại ăn ít vậy?"
"Trưa hôm nay cháu đi dã ngoại chơi nên ăn nhiều rồi." - Đôi mắt sắc bén của Hạ Kỳ bình thản, hờ hững, cậu đường hoàng chững chạc viện ra lý do phù hợp.
Hạ Kỳ vừa mở cửa phòng ngủ, vô thức nhìn về phía cái nôi của Tiểu Miêu Miêu. Nhưng khi nhìn thấy trên nôi vắng vẻ, không có bóng dáng của cô bé kia, lòng Hạ Kỳ chợt cảm thấy trống trải.
Cậu tự cười nhạt một cái, đến trước bàn sách ngồi xuống. Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Tiểu Miêu Miêu chưa rời đi được nửa ngày mà cậu đã hơi nhớ cô bé rồi.
Hạ Kỳ rút một quyển sách liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962811/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.