Translator: Nguyetmai
Người ta đã nói cổ tay đau, hiệu trưởng còn có thể làm thinh ư? Tất nhiên là không thể. Chỉ dựa vào việc thằng nhóc là con trai của ông Miêu, ông thân làm hiệu trưởng thì nên giúp nó bưng đồ.
"Kỳ Phong, nhiều đồ như này nặng lắm đấy, để thầy bê giúp em!"
"Vậy thì thật ngại quá ạ."
"Đừng khách sáo, cổ tay đau thì đừng bê nặng, nếu không ngay cả bút cũng không cầm được thì khổ."
"Vâng ạ."
Ngữ khí của Miêu Kỳ Phong có vẻ là bất đắc dĩ, nhưng tay của hiệu trưởng vừa mới chìa qua, Miêu Kỳ Phong không hề ngần ngại, lập tức đem khay đựng thức ăn chuyền sang tay hiệu trưởng.
Hiệu trưởng: "..."
Miêu Kỳ Phong ở phía trước dẫn đường, đi xuyên qua hành lang, dừng lại trước cánh cửa phòng riêng ở một góc rẽ. Cửa phòng riêng không khóa, Miêu Kỳ Phong kéo một chút thì cửa liền mở, cậu ta vừa đẩy cửa ra vừa quay đầu nói: "Đây chính là phòng riêng của bọn con."
Kết quả, cậu vừa quay đầu lập tức thấy ánh mắt kinh ngạc của Miêu Chấn Trung và hiệu trưởng. Miêu Chấn Trung nhăn mày, vẻ mặt u ám. Còn hiệu trưởng thì há hốc mồm, đôi mắt trợn lên như không thể tin được điều đang xảy ra trước mắt. Miêu Kỳ Phong nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, sao lại là biểu cảm này?
"Sao hai người lại đều có biểu cảm này, chẳng lẽ bên trong có nước lũ và thú dữ (ám chỉ tai họa ghê gớm)?"
Miêu Kỳ Phong vừa cười đùa, vừa chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962764/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.