Translator: Nguyetmai
Trong lòng Hạ Kỳ đau âm ỉ, nhưng cậu vẫn kiềm chế nỗi đau trong lòng mình, dùng khăn khẽ lau mặt cho Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu lần này rất ngoan, lúc lau mặt không khóc cũng không quậy, giống như búp bê vải yên lặng, nhưng cô bé càng như vậy, trong lòng Hạ Kỳ càng thấy khó chịu.
Cổ họng hơi nghẹn lại, nghẹn đến nỗi cậu nói không nên lời, cậu bỏ khăn mặt trong tay xuống, mở giọng khàn khàn: "Miêu Miêu à."
Đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện những vệt đo đỏ, tiếng "Miêu Miêu" kia không giống như dao động từ trong dây thanh quản ra, mà càng giống như tiếng gọi đến từ nơi sâu nhất tận đáy lòng.
Vành mắt Tiểu Miêu Miêu đỏ hoe, hốc mắt chợt ngưng tụ một lớp lóng lánh, lúc chiếc hôn của Hạ Kỳ rơi xuống khuôn mặt cô bé, Tiểu Miêu Miêu bật khóc nức nở.
"Hu hu... Thất cách cách đánh Miêu Miêu, Miêu Miêu đau lắm... Thất cách cách... có hải ghét Miêu Miêu rồi không, sau này sẽ không thít Miêu Miêu nữa*..."
(*) Huhu… Anh Kỳ đánh Miêu Miêu, Miêu Miêu đau lắm… Anh Kỳ… có phải ghét Miêu Miêu rồi không, sau này sẽ không thích Miêu Miêu nữa…
Cánh tay Hạ Kỳ đưa ra để bế Tiểu Miêu Miêu bỗng khựng lại, cậu cho rằng Tiểu Miêu Miêu sẽ trách cậu, duy chỉ không nghĩ tới Tiểu Miêu Miêu sẽ sợ hãi. Tiểu Miêu Miêu lúc nào cũng cười ha hả, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu ớt.
Tiếng khóc mềm mại của đứa trẻ giống như vô vàn chiếc kim đâm lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962741/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.