Translator: Nguyetmai
Ông cụ Hạ đã qua đời.
Không lâu sau, Tiểu Miêu Miêu đã nhìn thấy mấy người mặc áo khoác trắng bế ông ngoại lên, đặt ông sang một chiếc giường khác rồi rời đi. Sau đó, cô bé cũng được Hạ Mộng bế đi ra ngoài. Tiểu Miêu Miêu trông thấy mấy chú mặc áo khoác trắng đó đưa ông ngoại vào một chiếc hòm trong suốt phủ đầy hoa tươi.
Nhà ông ngoại đã sắp xếp xong linh đường, phòng khách để truy điệu, tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề.
Tiểu Miêu Miêu ngơ ngác nhìn tấm ảnh được đặt trong khung hoa cúc ở ngay trước phòng khách. Người trong bức hình là ông ngoại, nụ cười của ông vẫn hiền hậu như vậy. Nhìn ông ngoại trong tấm ảnh, Tiểu Miêu Miêu bỗng cảm thấy dường như có thứ gì đó quan trọng đang rời xa mình. Nhưng cô bé lại không thể giữ lại được.
Hạ Mộng đeo một dải băng đen ở măng sét. Cô bé chăm chú nhìn vào gương mặt bi thương của mẹ, chậm rãi vươn tay ra áp lên má Hạ Mộng âu yếm. Nhìn thấy con gái, không biết nhớ tới chuyện gì, Hạ Mộng bỗng gục vào lòng Tiểu Miêu Miêu khóc nức lên.
Tiểu Miêu Miêu khẽ vỗ lưng Hạ Mộng, luôn miệng nói: "Mẹ đừng khóc."
…
Cả ngày nay, Tiểu Miêu Miêu đều ngơ ngơ ngác ngác không hiểu đang có chuyện gì vậy.
Cô bé không hiểu, tại sao ông ngoại lại phải nằm trong chiếc hòm trong suốt ấy, không đứng dậy cũng không thèm nhúc nhích.
Cô bé không hiểu, tại sao đột nhiên nhà ông ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962678/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.