Translator: Nguyetmai
Không ai hiểu con bằng mẹ, nên dĩ nhiên Tưởng Lệ hiểu rõ Hạ Ý Hiên như lòng bàn tay. Bộ dạng lén la lén lút nhoài người ra cửa ban nãy của Hạ Ý Hiên rõ ràng là đang rắp tâm làm chuyện xấu gì đó.
Hạ Ý Hiên xoa lỗ tai bị nhéo đau của mình, gào lên kêu oan.
"Mẹ, mẹ xem con trai của mẹ đáng yêu ngây thơ biết mấy, trông giống như kẻ chuyên gây chuyện lắm sao?"
"Con không giống…"
"Đúng thế!"
"Mới là lạ."
"…"
Tưởng Lệ trợn mắt với cậu ta, sắc mặt nghiêm túc nói: "Trước đây cho dù con làm gì, mẹ cũng đều có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng nay, ông nội con vừa qua đời, nếu con không ngoan ngoãn, khiến linh hồn của ông nội con dưới suối vàng không được yên nghỉ, thì mẹ tuyệt đối sẽ cho mông của con nở hoa luôn, con có tin không?"
"Con tin, con tin." Hạ Ý Hiên che lấy cái mông dường như sắp nở hoa của mình, vội vàng gật đầu.
Tưởng Lệ trước nay luôn là mẹ hiền, nhưng là người mẹ nghiêm khắc thưởng phạt phân minh, cho dù mẹ nói gì, thì nhất định phải ghi nhớ trong lòng, nếu không hôm sau mông của cậu chắc chắn sẽ gặp họa. Cậu không muốn cái mông trắng nõn trắng nà của mình xuất hiện thêm mấy dấu tay đỏ ửng đâu.
Thấy con trai cũng coi như biết điều, Tưởng Lệ thở phào một hơi: "Trước khi ăn cơm tối, con cứ ở trong phòng của mình đi!"
Hạ Ý Hiên nhăn nhó mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962665/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.