Chương trước
Chương sau
Translator: Nguyetmai

Tiểu Sách Sách cứ đi như thế, mọi người còn chưa kịp hiểu đầu trê đuôi nheo gì cả. Lúc đến thì trời rung đất chuyển, kinh động lòng người, vậy mà lúc đi lại nhẹ như không, đến một chút dấu vết cũng không để lại.

Hạ Ý Hiên há hốc mồm, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần. Cậu ta tốn rất nhiều công sức mới đưa được Tiểu Sách Sách từ Mỹ về, kết quả Hạ Kỳ chỉ nói mấy câu đã có thể làm cho Tiểu Sách Sách bỏ đi.

Hạ Ý Hiên không cam tâm, như tìm được cái lưỡi mà bấy giờ cứ trốn đi đâu mất, chỉ vào Hạ Kỳ, đặt câu hỏi: "Có phải cậu đã nói điều gì làm Tiểu Sách Sách tổn thương không?"

Nhất định là vậy, nếu Hạ Kỳ không làm tổn thương Tiểu Sách Sách, sao Tiểu Sách Sách lại bỏ đi chứ?

Hạ Kỳ hơi nhếch đôi môi mỏng lên, vẻ mặt càng hững hờ: "Tôi chỉ nói thật thôi."

Cậu chỉ nói cho Tiểu Sách Sách biết là Tiểu Miêu Miêu không thích đồ con nít béo ú. Vốn tưởng rằng Tiểu Sách Sách sẽ nhụt chí rời đi, không ngờ tạo động lực giảm béo cho cậu ta.

Quả là một nước đi sai lầm.

Hạ Ý Hiên thở phì phò trừng mắt nhìn Hạ Kỳ: "Cậu là đồ tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ."

Hạ Kỳ không tức giận chút nào, một tay cậu bế Tiểu Miêu Miêu, một tay khác đút rong túi quần, lạnh nhạt nói: "Tình địch đã tới, nếu tôi tiếp tục thờ ơ, vậy thì không phải là người."

Hạ Ý Hiên: "…"

Cậu ta lại không phản bác được, thậm chí còn cảm thấy Hạ Kỳ nói rất có lý.

Hạ Kỳ đi ngang qua Hạ Ý Hiên, nói với Hạ Mộng: "Mẹ Hạ, thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi!"

Để đề phòng Tiểu Sách Sách đi được nửa đường lại đổi ý, Hạ Kỳ cảm thấy bọn họ vẫn nên về thành phố S sẽ an toàn hơn.



Sau khi Ngọc Mạn Nhu quay phim ở Hoành Điếm về, nghe được tin ông ngoại Tiểu Miêu Miêu qua đời từ thím Nghiêm, cô liên tục gọi điện cho Hạ Kỳ. Biết bây giờ bọn họ đang trên đường về, Ngọc Mạn Nhu vội vàng đi mua đồ nấu cơm.

Lúc bọn Hạ Kỳ về đến thành phố S thì trời đã tối. Xe vừa lái vào khu nhà đã thấy trong biệt thự nhà họ Hạ đèn đuốc sáng trưng, ngoài cổng có hai người đang đứng.

Tiểu Miêu Miêu đang ngủ thiếp đi trên xe. Đến khi xe dừng lại, Ngọc Mạn Nhu đón lấy Tiểu Miêu Miêu từ tay Hạ Kỳ. Cậu vội xuống xe, còn chưa kịp vận động tay chân cho thoải mái thì đã nhìn thấy một bóng người nhào tới.

Hạ Kỳ giật mình, lùi về sau hai bước, dịch người sang bên, bóng người kia liền ôm hụt cậu, ngã nhào về phía trước.

"Úi úi úi…"

Miêu Kỳ Phong không ngờ Hạ Kỳ lại đột nhiên né tránh, cả người ngã nhào về phía trước theo quán tính. Cậu ta vội vàng phanh lại, nhưng đột nhiên trật chân, thế là quỵ một chân xuống đất.

"Ui da!"

Miêu Kỳ Phong đau đớn kêu lên một tiếng. Hạ Kỳ sửa soạn lại nếp nhăn trên áo sơ mi, cười như không cười nhìn Miêu Kỳ Phong cách đó không xa: "Dù cậu nhớ tớ thế nào thì cũng không cần hành lễ vậy chứ!"

"Cậu nói cái gì?" Miêu Kỳ Phong chống tay đứng lên. Cậu ta đi cà nhắc qua, đứng trước mặt Hạ Kỳ. Miêu Kỳ Phong vốn thấp hơn Hạ Kỳ một chút, bây giờ lại bởi vì chân cà nhắc mà thấp hơn Hạ Kỳ một cái đầu.

Miêu Kỳ Phong đành phải ngửa đầu nhìn Hạ Kỳ, tức giận nói: "Tớ thấy cậu cô đơn, muốn ôm cậu, cậu né cái quái gì?"

Hạ Kỳ đứng thẳng, nhìn cột đèn đường cách đó không xa, nhìn Miêu Kỳ Phong bằng lỗ mũi: "Tớ không quen ôm ấp người cùng giới."

Miêu Kỳ Phong phủi đất trên đầu gối, tức giận nói: "Cậu quen ôm ấp Tiểu Miêu Miêu, đúng không!"

"Đúng."

Trước nay cậu chỉ thích ôm Tiểu Miêu Miêu.

Miêu Kỳ Phong: "…"

Cậu có vợ chưa cưới, cậu khá lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.