Translator: Nguyetmai
Cốc cốc cốc…
Cửa phòng của Hạ Lâm chỉ khép hờ, Ngọc Mạn Nhu gõ một cái tượng trưng. Xuyên qua khe cửa, Ngọc Mạn Nhu có thể thấy Hạ Lâm đang ngồi giữa đống ghép hình, cái tay nhỏ xíu chống lên đầu, giống như đang suy tư điều gì đó.
Hạ Lâm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một phần ba bức hình mới được ghép lại, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngoảnh đầu lại, trả lời: "Mời vào."
Ngọc Mạn Nhu nhẹ nhàng bước vào, lẳng lặng đứng sau lưng Hạ Lâm quan sát cô bé ghép hình. Hạ Lâm hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào mỗi một mảnh ghép trên bức hình, cái tay nhỏ xíu tìm kiếm mảnh ghép trong đống hình ghép bên cạnh.
Ngọc Mạn Nhu tinh mắt nhìn thấy mảnh ghép mà Hạ Lâm cần, cô đưa tay lấy từ bên trong ra, đặt vào tay Hạ Lâm.
"Cảm ơn."
Hạ Lâm nhận lấy mảnh ghép trên tay Ngọc Mạn Nhu, đặt nó lên, nhìn xem vị trí có tương xứng không. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Ngọc Mạn Nhu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nụ cười nhẹ ở góc nghiêng của con gái, nếu không nghe thấy giọng nói trẻ con và khuôn mặt non nớt của cô bé, Ngọc Mạn Nhu đều nghĩ Hạ Lâm và cô bằng tuổi.
Mãi một lúc sau Hạ Lâm mới phát hiện ra hình như có người đang đứng sau lưng, cô bé quay đầu, khi nhìn thấy Ngọc Mạn Nhu thì khóe môi hơi nhếch lên: "Mẹ."
"Ừm." Ngọc Mạn Nhu bế cơ thể nhỏ nhắn mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962636/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.