Translator: Nguyetmai
Ngọc Mạn Nhu đang nấu cơm dưới nhà, nghe tiếng Tiểu Miêu Miêu khóc liền vội vàng bỏ dao trên tay xuống, lau đại đôi tay hơi ướt vào tạp dề rồi chạy lên lầu hai.
"Con muốn ôn ã, cho con ôn ã…"
Trên lầu, Tiểu Miêu Miêu ngồi trên giường khóc nức nở. Ngọc Mạn Nhu đau lòng kinh khủng, cô bước nhanh đến bên Tiểu Miêu Miêu, ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng mình.
"Miêu Miêu ngoan, Miêu Miêu đừng khóc."
Tiểu Miêu Miêu nghe thấy giọng của Ngọc Mạn Nhu, bèn ngước đôi mắt lờ mờ đẫm lệ lên: "Mẹ Ngọc, ôn ã của con đâu?"
Ngọc Mạn Nhu dịu giọng dỗ dành: "Ôn ã đến trường học rồi, hôm nay mẹ Ngọc sẽ ở nhà với con, có chịu không?"
Bên giường có để quần áo mà Tiểu Miêu Miêu mặc hôm nay. Ngọc Mạn Nhu lấy áo tới, làm dáng muốn mặc áo cho Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn giơ tay lên, phối hợp với Ngọc Mạn Nhu mặc quần áo, đôi mắt cô bé đỏ ngầu: "Tại hao ôn ã không dẫn con đi học*?"
(*) Tại sao ông xã không dẫn con đi học?
"Ừm…" Ngọc Mạn Nhu ngẫm nghĩ lý do thoái thác, nói: "Ôn ã hơi bận trong trường, chờ một thời gian ngắn nữa sẽ dẫn Tiểu Miêu Miêu đi học."
Một thời gian ngắn nữa Tiểu Miêu Miêu sẽ đi nhà trẻ, học cùng trường với Hạ Kỳ, cho nên chuyện này không tính là cô lừa gạt.
Sau khi mặc quần áo tử tế cho Tiểu Miêu Miêu, Ngọc Mạn Nhu bế cô bé đến phòng Hạ Lâm rồi thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962632/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.