Translator: Nguyetmai
Hạ Lâm nhìn nụ cười của Ngọc Mạn Nhu, cứ cảm thấy cô cười hơi kỳ lạ, khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy. Hạ Lâm run bờ vai nhỏ nhắn, nhưng vẫn thành thật nói: "Tiểu Miêu Miêu mặc trông rất đẹp."
"Đúng vậy!" Ngọc Mạn Nhu vỗ tay một cái: "Mẹ cũng thấy vậy, mẹ may cho con một bộ nhé, được không?"
"Không không không." Hạ Lâm liên tục lắc đầu: "Mẹ vẫn nên may cho Tiểu Miêu Miêu mặc thôi. Con thấy Tiểu Miêu Miêu mặc rất đẹp, còn con mặc xấu lắm."
Thật ra Hạ Lâm mặc vào cũng rất xinh đẹp, nhưng cô bé cảm thấy mặc Hán phục rất mất tự nhiên.
Ngọc Mạn Nhu bĩu môi: "Vậy mẹ chỉ may quần áo mới cho Tiểu Miêu Miêu mà không may cho con, con không cảm thấy mẹ thiên vị sao?"
"Không ạ, con chỉ cảm thấy mẹ thật đúng đắn thôi." Hạ Lâm giật khoé miệng, nịnh bợ Ngọc Mạn Nhu.
Có thể giả vờ đáng thương thật đến thế này, không hổ là lăn lộn trong giới giải trí, diễn xuất sắc như thế ngay cả trước mặt con gái mình.
Ngọc Mạn Nhu hỏi lại lần nữa: "Con thật sự không muốn sao?"
"Không ạ." Giọng điệu của Hạ Lâm chắc như đinh đóng cột.
"Vậy nếu mẹ may cho Tiểu Miêu Miêu thêm một chiếc áo choàng, con cũng đừng nói mẹ thiên vị nhé!" Ngọc Mạn Nhu lấy áo choàng ra dụ dỗ Hạ Lâm.
Thế nhưng Hạ Lâm không phải Tiểu Miêu Miêu, cô bé đâu có hứng thú với mấy thứ trang phục cổ đại.
"Không đâu ạ."
"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962598/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.