Editor: Nguyetmai
(*) Anh có phải siêu nhân không?
Xe đỗ lại ngay trước bậc thềm ngoài nhà. Quản gia Vương bước xuống trước, rồi mở cửa ghế sau cho Hạ Kỳ, tay phải kéo cửa xe, tay trái vắt chéo sau lưng, hơi khom người, cung kính nói: "Cậu chủ."
Hạ Kỳ đang tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay cậu đã phải dậy từ hơn 5 giờ sáng, buổi trưa thì xếp quần áo, cả ngày không chợp mắt, vừa lên xe, cơn buồn ngủ đã ập tới.
Nghe thấy tiếng gọi của quản gia Vương, Hạ Kỳ hơi hé mắt ra: "Tới rồi ạ?"
"Đã tới nơi rồi."
"Vâng." Hạ Kỳ bước một chân ra khỏi xe, đặt xuống dưới đất.
Chờ Hạ Kỳ xuống xe rồi, quản gia Vương mới vòng qua đầu xe, trở vào trong xe, lái rời đi. Xe vừa lái đi, ánh sáng lóa mắt lập tức biến mất.
Ngọc Mạn Nhu từ từ bỏ bàn tay đang che mắt Tiểu Miêu Miêu xuống. Tiểu Miêu Miêu hơi cay mắt, chớp mắt mấy lần. Nhưng khi cô bé nhìn thấy cậu thiếu niên đứng trong sân, đôi mắt lập tức như bị khóa lại. Khắp đất trời như chỉ có bóng dáng cao gầy của cậu thiếu niên kia.
Hạ Kỳ đã thay một bộ đồ thường ngày màu đen, mái tóc bị gió thổi tung, đôi môi đỏ hồng của cậu nhếch lên thành một nụ cười khẽ. Nụ cười trên khóe môi cậu như đóa tường vi nở rộ trong đêm, đượm phong vị của bóng đêm, rực rỡ mà quyến rũ.
Tiểu Miêu Miêu chưa từng thấy Hạ Kỳ như vậy. Trong nhận thức của Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962582/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.