Hạ Kỳ không ngờ, cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm thì lại vừa khéo trông thấy ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu đứng ở cửa, trên tay cầm một khối rubik, ánh mắt như dính chặt lên người Hạ Kỳ, khóe miệng cũng bắt đầu chảy ra nước miếng óng ánh.
Tiểu Miêu Miêu ngây người nhìn khiến Hạ Kỳ rất mất tự nhiên. Cậu sửa sang lại cổ áo của đồ ngủ, lại nghe thấy Tiểu Miêu Miêu nũng nịu nói: "Ôn ã, ăn thật xinh chẹp*."
(*) Ông xã, anh thật xinh đẹp.
Hạ Kỳ: "…"
Chẳng lẽ cô nhóc này không biết rằng không thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả nam giới sao?
Hạ Kỳ đang định sửa lại cách dùng từ cho Tiểu Miêu Miêu thì đã trông thấy bàn chân nhỏ không đi dép đang đứng dưới sàn nhà của cô bé, sắc mặt cậu liền trở nên vô cùng khó coi.
Cậu bước nhanh về phía Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu trông thấy vẻ mặt sa sầm, không giận mà uy của cậu, nghĩ rằng Hạ Kỳ sắp đến đánh mình, bèn lập tức xoay người, co chân định chạy.
Cô bé vừa rảo bước thì cảm giác được eo của mình bị người nào đó nhấc bổng lên. Chân Tiểu Miêu Miêu quẫy đạp trong không khí, cô bé chẳng nghĩ ngợi gì đã hét toáng lên: "Cứu mạng, cứu mạng với, ôn ã muốn đánh Miêu Miêu."
Hạ Kỳ đang định giơ tay ra bịt lấy miệng của Tiểu Miêu Miêu, thì phòng ngủ đối diện bỗng mở cửa ra. Ngọc Mạn Nhu đứng ở cửa, không đồng tình nhìn Hạ Kỳ: "Con trai, Tiểu Miêu Miêu giờ vẫn còn nhỏ, nếu con bé có làm gì sai thì con cũng không nên đánh con bé chứ!"
"Hu hu…" Cũng không biết là Tiểu Miêu Miêu đang khóc thật hay khóc giả, dù sao thì trên mặt có nước. Cô bé vươn tay với về phía Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ Ngọc, ôn ã muốn đánh Miêu Miêu. Miêu Miêu không muốn nhủ với ôn ã nữa, Miêu Miêu muốn nhủ với mẹ*."
(*) Mẹ Ngọc, ông xã muốn đánh Miêu Miêu. Miêu Miêu không muốn ngủ với ông xã nữa, Miêu Miêu muốn ngủ với mẹ.
"Nào, nào, nào, mẹ Ngọc thương con."
"…" Hạ Kỳ thầm nghĩ hai mẹ con kẻ hát người bè, trong lòng thầm cảm thấy bất lực. Cậu cau mày nhìn Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ nhìn thấy con đánh em ấy sao?"
Ngọc Mạn Nhu: "…"
Hình như đúng thật là không có, hơn nữa nhìn dáng vẻ cưng chiều Tiểu Miêu Miêu của con trai ngày thường, hình như cậu cũng không giống với người sẽ đánh Tiểu Miêu Miêu. Ngọc Mạn Nhu thầm chột dạ.
Nhưng sau đó, cô ấy lại ưỡn thẳng cổ lên: "Tuy ban nãy mẹ không trông thấy, nhưng có khi chút nữa sau khi đóng cửa lại, chưa biết chừng con sẽ đánh Tiểu Miêu Miêu."
Ngọc Mạn Nhu nhìn vẻ mặt của con trai càng lúc càng sa sầm, lại càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.
"Tội nghiệp Tiểu Miêu Miêu của mẹ. Nào, tối nay ngủ với mẹ Ngọc nha. Mẹ Ngọc chắc chắn sẽ không để người ta bắt nạt con đâu."
Hạ Kỳ chẳng buồn để ý đến mẹ cậu, nhướng mày nhìn Tiểu Miêu Miêu trong tay: "Em chắc chắn là tối nay không ngủ với anh ư?"
"Em…"
Ban nãy Tiểu Miêu Miêu chỉ nói bừa thôi, nhưng nếu thật sự bảo cô bé đi ngủ với mẹ Ngọc thì hình như trong lòng cô bé không muốn cho lắm.
Tiểu Miêu Miêu yếu ớt liếc nhìn sắc mặt của Hạ Kỳ, nhận thấy sắc mặt của ôn ã hiện giờ đang vô cùng khó coi, dáng vẻ cứ như là có thể đánh cho cô bé một trận bất cứ lúc nào. Tiểu Miêu Miêu cúi đầu không lên tiếng. Thấy Tiểu Miêu Miêu bắt đầu do dự, tuy sắc mặt Hạ Kỳ không thay đổi, nhưng trong lòng lại thấy hơi buồn cười.
Cậu dửng dưng đệm thêm: "Nếu Miêu Miêu không muốn ngủ với anh thì bây giờ ôn ã về trường ngay, em đi ngủ với mẹ Ngọc đi!"
"Đừng." Tiểu Miêu Miêu vừa nghe thấy Hạ Kỳ muốn đi, cũng chẳng buồn do dự gì nữa, định ôm chầm lấy cổ Hạ Kỳ, nhưng lại chợt nhận ra cánh tay của mình quá ngắn, nên chỉ đành ôm lấy eo Hạ Kỳ: "Miêu Miêu hông ngủ với mẹ Ngọc, Miêu Miêu muốn ngủ với ôn ã*."
(*) Miêu Miêu không ngủ với mẹ Ngọc, Miêu Miêu muốn ngủ với ông xã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]