"À…" Ngọc Mạn Nhu ngẫm nghĩ, rồi giải thích: "Chụp ảnh chính là dùng cái máy kia để chụp ảnh con lại. Sau đó con sẽ xuất hiện ở trên kia, rồi sau đó chúng ta có thể rửa thành ảnh, còn có thể ghi hình lại rồi cho vào ti vi để xem."
Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu suy nghĩ. Trong lúc đó, Ngọc Mạn Nhu đã mặc xong đồ cho cô bé. Bây giờ cô bé đang ngồi trên giường đi tất, đôi mắt cứ đảo xung quanh. Cô bé nhìn đỉnh đầu của Ngọc Mạn Nhu hỏi: "Vậy có phải là sau này Miêu Miêu có thể nhìn thấy mình trên ti vi hông*?"
(*) Vậy có phải là sau này Miêu Miêu có thể nhìn thấy mình trên ti vi không?
"Đúng thế."
Chương trình này sau này sẽ phát sóng trên truyền hình, nên Tiểu Miêu Miêu cũng có thể nhìn thấy mình trên ti vi rồi.
Đôi mắt long lanh của Tiểu Miêu Miêu tỏa sáng rực rỡ, lấp lánh như trời sao, cơ thể nhỏ nhắn của cô bé khẽ giãy giụa trong lòng Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ Ngọc, con muốn xuống."
Ngọc Mạn Nhu thả Tiểu Miêu Miêu xuống đất. Được tự do, Tiểu Miêu Miêu nhấc đôi chân nhỏ bước về phía anh quay phim. Lúc còn cách anh chàng kia một đoạn, Tiểu Miêu Miêu dừng lại, đứng đó, cúi đầu dùng đôi tay nhỏ nhắn sửa soạn lại quần áo của mình, rồi toét miệng nở nụ cười thương hiệu của mình.
Tiểu Miêu Miêu mặc bộ váy liền màu hồng phấn, mái tóc suôn mượt kẹp một chiếc kẹp tóc pha lê. Đôi mắt to tròn lấp lánh, rực rỡ như đang tỏa sáng. Cô bé toét miệng cười, khuôn mặt liền xuất hiện hai hạt gạo nho nhỏ, đáng yêu ngọt ngào mà lại hoạt bát.
Cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt tròn trịa vô cùng tự tin, không hề sợ hãi ống kính. So với những đứa nhỏ khác vừa nhìn thấy ống kính đã sợ hãi khóc rống lên, thì Tiểu Miêu Miêu hệt như một viên kim cương lấp lánh, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt nổi.
Ngay cả anh quay phim cũng không nhịn được, ngây ngẩn cả người.
Máy quay hơi bị nghiêng, thậm chí đã lệch về hướng khác, Tiểu Miêu Miêu dẩu môi: "Anh ơi, cái ống kính này của anh nên hướng vào em mới phải chứ?"
Ống kính máy quay đang chếch về phía tủ quần áo, như thế thì sao cô bé có thể xuất hiện trên ti vi được chứ?
Anh quay phim ngẩn người, liếc nhìn ống kính đã bị lệch hướng, cười ngượng ngùng rồi vội vàng chĩa ống kính về phía Tiểu Miêu Miêu.
Bấy giờ, Tiểu Miêu Miêu mới cười với vẻ hài lòng, sau đó chậm rãi cất tiếng nói trong trẻo: "Con là Miêu Miêu, mọi người có thể gọi con là Tiểu Miêu Miêu, năm nay con ba tuổi."
Dứt lời, cô bé còn đưa "ba" ngón tay lên. Những ngón tay mũm mĩm chìa ra trước ống kính, vô cùng đáng yêu.
"Người con thích nhất là ôn ã. Còn đồ ăn thích nhất là chẹo mút. Nếu ai chọc giận con thì hãy cho con một cây chẹo mút, có nẽ con sẽ suy nghĩ đến việc tha thứ*."
(*) Người con thích nhất là ông xã. Còn đồ ăn thích nhất là kẹo mút. Nếu ai chọc giận con thì hãy cho con một cây kẹo mút, có lẽ con sẽ suy nghĩ đến việc tha thứ.
Tiểu Miêu Miêu dừng một lát, gãi cằm ngẫm nghĩ, rồi bổ sung thêm một câu: "Con là Miêu Miêu, con ủn hộ chính con*."
Ngọc Mạn Nhu ôm cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại của Tiểu Miêu Miêu, nhớ đến lời nói ban nãy của Tiểu Miêu Miêu khi đứng trước ống kính, không nhịn được mà cong môi, chỉ vào chiếc mũi hồng hào của Tiểu Miêu Miêu: "Đồ tiểu yêu ranh mãnh."
Tiểu Miêu Miêu ló đầu ra khỏi lòng Ngọc Mạn Nhu, nghiêm túc nhìn cô: "Mẹ Ngọc, Miêu Miêu không phải yêu tinh, con là mèo con."
Tiểu Miêu Miêu nũng nịu nói ra một câu nghiêm chỉnh khiến Ngọc Mạn Nhu càng thấy buồn cười hơn: "Được, được, con là mèo con của mẹ Ngọc."
Không ngờ, Tiểu Miêu Miêu vẫn lắc đầu: "Miêu Miêu là mèo con của ôn ã."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]