Translator: Nguyetmai
Chu Gia Kiện lắc đầu.
Tiểu Miêu Miêu đầy khó hiểu: "Vậy tại sao anh nhìn em chằm chằm như thế?"
"Bởi vì... em rất xinh!"
Nghe thấy lời khen chân thật của cậu bé, khóe miệng Tiểu Miêu Miêu khẽ vẽ lên một nụ cười rạng rỡ, khiến cho khuôn mặt cô bé thoạt nhìn như phát sáng, xinh đẹp vô cùng.
Nụ cười ấy lọt vào trong mắt Chu Gia Kiện giống như một mặt trời nhỏ bé đang tỏa sáng rực rỡ.
Mẹ Chu Gia Kiện có vẻ ngạc nhiên.
Mẹ cậu bé biết con mình chẳng hay nói chuyện với người khác, cho dù là nói chuyện với mẹ mình thì cậu bé cũng chỉ ậm ừ mà thôi, chưa bao giờ nói ra một câu hoàn chỉnh.
Nụ cười của Tiểu Miêu Miêu thật sự rất có sức cuốn hút. Ngay tại lúc mẹ Chu Gia Kiện còn đang ngây ngẩn, đôi chân của Chu Gia Kiện đã vô thức bước vào phía trong để chơi đùa.
Ngọc Mạn Nhu ngồi trước màn hình máy thu, nhìn thấy hành động của Tiểu Miêu Miêu thì vừa thầm cảm thấy tự hào, vừa lo lắng thay con trai nhà mình.
Cô cảm thấy tự hào là vì cô con dâu nhỏ của cô rất có duyên, đến cả cậu bé mắc bệnh tự kỷ kia mà cũng bị cô con dâu nhỏ nhà cô thu phục một cách dễ dàng.
Nhưng, đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ một khi đã mở lòng với ai thì nhất định sẽ bám dính lấy người đó, điều này khiến cô không khỏi lo lắng.
Cảnh tượng một đứa bé trai cứ bám theo, ỷ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962520/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.