Editor: Nguyetmai
Sáng sớm hôm sau Hạ Kỳ đã thức dậy trước khi chuông báo thức reo.
Cậu nghiêng đầu nhìn qua Tiểu Miêu Miêu đang ngủ say, nằm trên khuỷu tay cậu, cậu cong môi cười một cái.
Còn cánh tay không bị Tiểu Miêu Miêu đè thì nghịch ngợm chóp mũi hồng nhạt của Tiểu Miêu Miêu.
Giọng nói trầm thấp, mang theo sự khàn khàn đặc thù của tuổi dậy thì vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Con heo nhỏ lười biếng."
Làn da của Tiểu Miêu Miêu rất mềm mịn, hệt như một miếng đậu non, căng mịn, núng nính.
Nhưng làn da của Tiểu Miêu Miêu rất mẫn cảm, chỉ vừa bấm nhẹ đã lưu lại vết đỏ.
Mỗi khi Hạ Kỳ ngứa tay thì đều đưa ngón tay chọt mũi Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu đang ngủ mơ màng thì cảm nhận được mũi mình bị ai đó quấy rối, tay nhỏ vỗ bụp tay Hạ Kỳ như đập ruồi.
Bộp một tiếng.
Tiếng đập vang lên cái bụp.
Hạ Kỳ hơi giật mình, chỉ thấy Tiểu Miêu Miêu làu bàu một tiếng: "Thất cách cách ngoan nào, không được làm ồn khi Miêu Miêu đang ngủ."
Sau đó Tiểu Miêu Miêu trở mình, quay lưng lại với Hạ Kỳ.
"…"
Trán Hạ Kỳ đầy vạch đen.
Giọng điệu này sao lại giống khi cậu la Tiểu Miêu Miêu thế?
Hạ Kỳ cười khổ, lắc đầu, vén chăn xuống giường rửa mặt.
Tiểu Miêu Miêu đã năm tuổi nhưng vẫn ở cùng phòng với Hạ Kỳ như cũ.
Tiểu Miêu Miêu lên ba tuổi, bắt đầu đi học mẫu giáo thì Hạ Kỳ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962472/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.