Tiểu Miêu Miêu không để ý lắm, ồ lên một tiếng. Không những không chịu ngẩng đầu lên, mà còn cọ vào ngực Hạ Kỳ thêm mấy lần. Lần này, áo sơ mi của Hạ Kỳ không chỉ ướt, mà còn bị Tiểu Miêu Miêu làm nhăn nhúm.
"Em đó nha!"
Chẳng những không tức giận, mà sự cưng chiều trong đáy mắt Hạ Kỳ hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Xem ra, Tiểu Miêu Miêu đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.
Hạ Kỳ lại điều chỉnh tư thế của Tiểu Miêu Miêu, để cô bé ngồi thoải mái hơn.
Sau đó luồn ngón tay vào mái tóc mềm mại của Tiểu Miêu Miêu. Dưới luồng gió nóng hong khô, cảm giác ẩm ướt dưới bàn tay dần biến mất.
Tiểu Miêu Miêu được sấy tóc liền bắt đầu buồn ngủ. Lúc sấy tóc xong, Tiểu Miêu Miêu ngả đầu vào ngực Hạ Kỳ ngủ gà ngủ gật.
"Miêu Miêu, nếu em mà ngủ tiếp thì bánh pudding dâu tây của em sẽ bị Tiểu Hoa nhà bà Trương hàng xóm ăn hết đó."
Giọng nói khàn khàn lành lạnh của Hạ Kỳ vang bên tai Tiểu Miêu Miêu, hơi nóng phả vào tai Tiểu Miêu Miêu, thậm chí Hạ Kỳ có thể thấy được lông tơ trên lỗ tai nhỏ xíu của cô bé đang lay nhẹ.
Cô bé tham ăn vừa nghe bánh pudding dâu tây của mình sắp bị người khác ăn mất thì bỗng mở choàng mắt.
"Không ai được phép động vào bánh pudding dâu tây của em."
Còn chưa kịp định hình, Tiểu Miêu Miêu bật dậy khỏi người Hạ Kỳ, chạy ngay ra ngoài. Có điều, chạy giữa chừng, cô bé không chạy được nữa, cúi đầu nhìn thử, hóa ra khăn tắm của mình bị người ta níu lại từ phía sau.
Tiểu Miêu Miêu quay đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ, mắt tức thì đỏ lên: "Thất cách cách, anh mau buông ra, bánh pudding của Miêu Miêu sắp không giữ được rồi."
Hạ Kỳ không thể chịu được dáng vẻ đỏ mắt của cô bé, đành phải giải thích: "Tiểu Hoa ở nhà bà Trương mà!"
Ý là, chẳng có ai ăn bánh pudding của cô bé cả.
Bây giờ trong đầu Tiểu Miêu Miêu toàn chỉ có bánh pudding dâu tây, hoàn toàn không hiểu ý của Hạ Kỳ.
Cô bé chỉ nhớ bánh pudding của mình sắp bị Tiểu Hoa ăn hết, cứ nghĩ đến là Tiểu Miêu Miêu rơm rớm nước mắt, đánh vào cái tay đang nắm lấy khăn tắm của Hạ Kỳ: "Thất cách cách, anh mau buông ra, mau buông ra!"
Nắm tay nhỏ của cô bé đánh vào người cậu cứ như gãi ngứa vậy.
Hạ Kỳ không buông tay mà càng nắm chặt hơn, kéo luôn Tiểu Miêu Miêu vào lòng.
Tiểu Miêu Miêu cuống lên, giãy giụa muốn nhảy khỏi người Hạ Kỳ, thốt lên: "Thất cách cách, em muốn xuống nhà giành lại bánh pudding của em, anh đừng cản em."
Hạ Kỳ đành phải ôm chặt lấy cô bé đang làm loạn trong lòng mình, đôi môi mỏng đỏ mọng bất đắc dĩ lên tiếng: "Tiểu Hoa ở nhà bà Trương mà, không ai ăn mất bánh pudding của em cả."
"Anh nói thật không?"
Tiểu Miêu Miêu thôi giãy giụa, đôi mắt rơm rớm nước mắt ngước nhìn Hạ Kỳ với vẻ nửa tin nửa ngờ.
Dưới ánh nhìn chăm chú như đuốc sáng giữa đêm của cô bé, Hạ Kỳ gật đầu: "Ừ."
"Yeah!"
Tiểu Miêu Miêu quên ngay chuyện vừa rồi, nắm tay áo Hạ Kỳ, mong chờ nói: "Thất cách cách, chúng ta xuống nhà ăn bánh pudding đi!"
"Được." Nhưng chẳng kịp chờ Tiểu Miêu Miêu vui mừng reo to, Hạ Kỳ lại lãnh đạm nói: "Nhưng trước đó, em phải trả lời anh một câu hỏi."
"Câu gì ạ?"
Tiểu Miêu Miêu không vui lắm, ăn đồ ăn còn cần phải trả lời chuyện gì chứ?
"Em không…"
Cô bé chưa nói dứt câu thì đã nghe Hạ Kỳ chậm rãi nói: "Em không trả lời thì chúng ta sẽ không xuống nhà."
Tiểu Miêu Miêu: "…"
Khuôn mặt trái xoan của cô bé đầy bối rối.
Hạ Kỳ nhìn sự bối rối của Tiểu Miêu Miêu, cũng không vội ép hỏi cô bé. Bởi vì cậu biết, với tính cách tham ăn của Tiểu Miêu Miêu, nhất định cô bé sẽ đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]