Tiểu Miêu Miêu cúi thấp đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, cất giọng non nớt, nghe có vẻ miễn cưỡng. Nghe vậy thôi, chứ chỉ có Hạ Kỳ nhìn thấy cô bé nhếch miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
Thấy rõ nhưng không vạch trần, Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu bằng đôi mắt sáng rực, lắc đầu cười: "Không được."
"Nhất định phải đi ạ?"
"Ừ, nhất định."
"Thôi được rồi!"
Tiểu Miêu Miêu ôm gọt bút chì, miễn cưỡng thu dọn vở bài tập trên bàn. Nhưng trên thực tế, trong lòng Tiểu Miêu Miêu vui đến sắp nổ tung. Rốt cuộc cũng gây chú ý cho Thất cách cách được rồi, không uổng công cô bé bỏ sức đi qua đi lại.
Tiểu Miêu Miêu ôm vở bài tập đến trước mặt Hạ Kỳ, vừa mới đứng lại thì một bàn tay lớn đã vươn tới.
Cánh tay ôm vở chợt nhẹ đi, ngay sau đó, có một cánh tay ôm lấy eo cô bé, hai chân Tiểu Miêu Miêu lơ lửng trên không, thoáng chốc đã ngồi trên đùi Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ ôm lấy Tiểu Miêu Miêu, điều chỉnh tư thế của mình để cả hai có thể ngồi thoải mái, cưng chiều xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Được rồi, bây giờ có thể ngoan ngoãn làm bài tập được rồi."
Tiểu Miêu Miêu rất thích được Hạ Kỳ xoa đầu.
Lòng bàn tay của Hạ Kỳ rất ấm áp, mỗi lần được xoa đầu như vậy cô bé đều cảm nhận được sự cưng chiều và tình cảm ấm áp mà cậu dành cho mình.
Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên, đôi mắt to cong thành hình trăng khuyết, ngọt ngào nói: "Vâng ạ."
Tiểu Miêu Miêu ngồi trong lòng Hạ Kỳ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp và nhịp tim trên người cậu, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi trà thơm dịu. Trái tim rộn ràng của Tiểu Miêu Miêu dần yên tĩnh lại tập trung làm bài tập.
Nhìn cái đầu nhỏ ở trước ngực mình, Hạ Kỳ hơi cong môi, đặt hai tay lên bàn phím máy vi tính, bao bọc lấy Tiểu Miêu Miêu.
Ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời đêm đầy sao. Gió mát nhẹ nhàng thổi qua làm lá rơi rụng, mùi hương hoa lan tỏa khắp nơi, để lại duy nhất một vầng sáng ngoài cửa sổ. Rèm cửa khẽ bay theo làn gió, ánh đèn dìu dịu, càng chiếu tỏ hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang chăm chú mà hạnh phúc.
…
Vào buổi chiều thứ Bảy nọ, Hạ Kỳ mang theo lá dong, gạo nếp và mứt táo đã chuẩn bị sẵn từ trước, một tay dắt Hạ Lâm, một tay dắt Tiểu Miêu Miêu đến trường mẫu giáo để gói bánh ú.
Ngọc Mạn Nhu đang quay phim ở Hoành Điếm. Hạ Mộng thì đang đi công tác ở nước ngoài, hai người đều không thể tham dự. Hạ Lê Hân và Miêu Hạo Hiên làm đàn ông thời đại mới kiêm tôi tớ của vợ, đương nhiên là vợ đi đâu thì sẽ đi theo đó.
Vốn dĩ đã định để thím Nghiêm đi, nhưng hôm nay thím Nghiêm đi đào tạo người giúp việc mới rồi. Thế là, nhiệm vụ tham gia hoạt động giữa ba mẹ và con cái rơi vào Hạ Kỳ.
Cũng may là hai cô bé đều khá ngoan, Hạ Kỳ trông cũng không khó khăn gì.
Hạ Kỳ bế hai cô bé vào ghế nhỏ ở đằng sau khoang lái. Khi cậu kéo cửa xe ở ghế kế bên tài xế chuẩn bị lên xe, thì sau lưng vọng đến tiếng gọi quen thuộc.
"Hạ Kỳ, cậu đi đâu vậy?"
Hạ Kỳ dừng chân lại, nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.
Miêu Kỳ Phong đang ôm bóng rổ, mặc áo sơ mi ca rô đứng trước cửa nhà bọn họ.
Thấy Hạ Kỳ dừng lại, Miêu Kỳ Phong chạy đến chỗ Hạ Kỳ, thở hổn hển, lên tiếng hỏi: "Cậu định đi đâu vậy?"
Hạ Kỳ không có ý định nói cho Miêu Kỳ Phong biết, cất giọng mỉa mai: "Cậu quản được sao?"
Miêu Kỳ Phong: "…"
Bị Hạ Kỳ làm nghẹn họng, Miêu Kỳ Phong không thèm quan tâm nữa, quan sát ghế sau xe.
Lúc ánh mắt lướt qua Hạ Lâm, Miêu Kỳ Phong chợt giật mình sửng sốt, kích động nắm lấy cổ áo Hạ Kỳ, gặng hỏi: "Đi đâu thế, đi đâu thế, dẫn tớ đi cùng với!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]