Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai

Hạ Kỳ liếc nhìn Miêu Kỳ Phong, sau đó chậm rãi hất tay cậu ta ra, đôi môi mỏng chầm chậm thốt ra mấy chữ, không màng đến ánh mắt mong mỏi của Miêu Kỳ Phong: "Không được."

Nói xong liền nhấc chân định lên xe.

Miêu Kỳ Phong lại liếc nhìn Tiểu Lâm Lâm ngồi trong xe, đột nhiên cuống lên, ném quả bóng rổ đang kẹp trong khuỷu tay đi, quên mất Hạ Kỳ có bệnh sạch sẽ, bèn duỗi tay nắm lấy áo sơ mi của Hạ Kỳ.

Áo sơ mi bị níu lại, Hạ Kỳ đặt chân đang nhấc lên xuống, đôi môi đỏ mọng nhếch lên chứa đựng ý nghĩa sâu xa.

Thấy đã tóm được Hạ Kỳ, Miêu Kỳ Phong xỏ lá mở miệng: "Không được, cậu phải dẫn tớ đi."

Hạ Kỳ nghiêng đầu lại, nhíu mày nhìn Miêu Kỳ Phong: "Vậy cậu cho tớ một lý do để dẫn cậu đi đi."

Miêu Kỳ Phong: "Tớ…"

Bị quan sát bởi đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Kỳ, da đầu của Miêu Kỳ Phong tê dần. Hai năm nay, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà khí thế của thằng nhóc thối này càng ngày càng thâm sâu khó lường, càng ngày càng khiến người ta khó nắm bắt.

Nhất là ánh mắt của cậu, như có thể nhìn thấu vạn vật khắp thế gian vậy, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó. Dù hai người là bạn thân, nhưng Miêu Kỳ Phong phải thừa nhận rằng, trong lòng cậu ta có ý muốn rút khỏi nhóm.

Hạ Kỳ chờ trong chốc lát, thấy Miêu Kỳ Phong cứ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, sự kiên nhẫn của cậu cũng hao mòn trong sự chờ đợi này, lập tức xoay người, ra vẻ muốn lên xe: "Nếu cậu chưa nghĩ ra lý do, vậy bọn tớ đi trước đây."

"Đừng…" Miêu Kỳ Phong lên tiếng giữ cậu lại, định vươn tay ra kéo áo Hạ Kỳ theo phản xạ.

Hạ Kỳ đã sớm cảm nhận được, vào khoảnh khắc Miêu Kỳ Phong vươn tay ra, cậu liền quay người lại, trừng mắt nhìn vào bàn tay đen thui của Miêu Kỳ Phong bằng ánh mắt sắc lẹm, trầm giọng nói: "Cậu còn dám kéo áo tớ lần nữa thử xem."

Miêu Kỳ Phong cực kỳ muốn khí khái nói lại Hạ Kỳ rằng: "M* nó, tớ cứ kéo đấy, cậu làm gì được tớ?"

Nhưng trên thực tế, kết hợp với sự bi thảm trải qua mấy lần trước, Miêu Kỳ Phong thật sự không dám. Cậu ta yếu ớt rụt tay về, bỗng nghĩ đến không chừng bây giờ Hạ Lâm đang ngồi trong xe nhìn cậu ta, nếu cậu ta cứ sợ hãi thế này, sau này chắc sẽ mất mặt với Lâm Lâm lắm. Thế là, bàn tay đang rụt lại giữa không trung đột nhiên đổi hướng, chuyển sang gãi đầu.

Vừa gãi đầu vừa cười: "Mấy ngày rồi chưa gội đầu, hơi ngứa, khì khì…"

Hạ Kỳ im lặng nhìn Miêu Kỳ Phong cười còn khó coi hơn cả khóc, cúi đầu nhìn đồng hồ, không muốn tiếp tục lằng nhằng với Miêu Kỳ Phong.

"Nếu cậu rảnh quá thì tìm chỗ nào mát mẻ nán lại đi, bọn tớ phải đến trường."

"Ai nói tớ rảnh." Miêu Kỳ Phong bám lấy cửa xe của Hạ Kỳ, nói: "Cậu vẫn chưa đồng ý đưa tớ đi cùng mà?"

Hạ Kỳ đỡ trán, ngán ngẩm trả lời: "Bọn tớ phải đến trường chứ không phải đi chơi, cậu đừng đi theo phá đám."

"Hạ Kỳ, cậu nói vậy làm tớ không vui đó." Miêu Kỳ Phong chống nạnh, tỏ vẻ giận dỗi: "Tiểu thiếu gia tớ đây giống loại người thích khiêu khích, ở không đi gây sự lắm hả?"

"Chẳng lẽ cậu không giống?" Hạ Kỳ nhíu mày hỏi ngược lại.

"Khụ…"

Trái tim của Miêu Kỳ Phong trống rỗng. Thỉnh thoảng cậu ta có hơi hâm hâm chút thôi mà…

Miêu Kỳ Phong không cam lòng giải thích: "Nhưng Tiểu Lâm Lâm cũng đi, sao tớ lại không đi được chứ?"

"Cậu đi hay không thì liên quan gì đến Tiểu Lâm Lâm?"

Hạ Kỳ lạnh nhạt nhìn Miêu Kỳ Phong cuống đến độ xoay vòng vòng, đáy mắt ánh lên tia sáng như đang xem kịch vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.