Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ liếc nhìn Miêu Kỳ Phong, sau đó chậm rãi hất tay cậu ta ra, đôi môi mỏng chầm chậm thốt ra mấy chữ, không màng đến ánh mắt mong mỏi của Miêu Kỳ Phong: "Không được."
Nói xong liền nhấc chân định lên xe.
Miêu Kỳ Phong lại liếc nhìn Tiểu Lâm Lâm ngồi trong xe, đột nhiên cuống lên, ném quả bóng rổ đang kẹp trong khuỷu tay đi, quên mất Hạ Kỳ có bệnh sạch sẽ, bèn duỗi tay nắm lấy áo sơ mi của Hạ Kỳ.
Áo sơ mi bị níu lại, Hạ Kỳ đặt chân đang nhấc lên xuống, đôi môi đỏ mọng nhếch lên chứa đựng ý nghĩa sâu xa.
Thấy đã tóm được Hạ Kỳ, Miêu Kỳ Phong xỏ lá mở miệng: "Không được, cậu phải dẫn tớ đi."
Hạ Kỳ nghiêng đầu lại, nhíu mày nhìn Miêu Kỳ Phong: "Vậy cậu cho tớ một lý do để dẫn cậu đi đi."
Miêu Kỳ Phong: "Tớ…"
Bị quan sát bởi đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Kỳ, da đầu của Miêu Kỳ Phong tê dần. Hai năm nay, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà khí thế của thằng nhóc thối này càng ngày càng thâm sâu khó lường, càng ngày càng khiến người ta khó nắm bắt.
Nhất là ánh mắt của cậu, như có thể nhìn thấu vạn vật khắp thế gian vậy, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó. Dù hai người là bạn thân, nhưng Miêu Kỳ Phong phải thừa nhận rằng, trong lòng cậu ta có ý muốn rút khỏi nhóm.
Hạ Kỳ chờ trong chốc lát, thấy Miêu Kỳ Phong cứ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, sự kiên nhẫn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962450/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.