Nếu bàn về chuyện khoe tình cảm, ai có thể so được với Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu. Nếu cậu ta đáng bị chém đầu, vậy thì Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu chẳng phải đã bị chém từ lâu rồi sao?
Trì Húc không phản bác lại Tiểu Miêu Miêu, bởi vì cậu ta đột nhiên phát hiện một chuyện vô cùng thú vị.
Trì Húc nói với vẻ giễu cợt: "Hạ Kỳ, Miêu Kỳ Phong là chú út của Tiểu Miêu Miêu. Vậy nếu em cưới Tiểu Miêu Miêu, có phải nên gọi Miêu Kỳ Phong là chú út không?"
Câu hỏi của Trì Húc khiến mọi người ở đây đều sửng sốt. Trước nay dường nhưng không ai trong số bọn họ nghĩ tới vấn đề này.
Người phản ứng đầu tiên lại chính là Miêu Kỳ Phong, Miêu Kỳ Phong cười ha hả, vui sướng khi có người gặp họa mà nói: "Ha ha, Hạ Kỳ, sau này thấy tớ thì nhớ chào chú út nha!"
"Ai bảo cậu kiêu ngạo, ai bảo cậu làm giá. Rốt cuộc cũng phải gọi tớ là chú út như thường. Ha ha..."
Tưởng tượng ra cảnh Hạ Kỳ gọi mình là chú út, Miêu Kỳ Phong không giấu nổi được sự đắc ý. Trước giờ, cậu ta vẫn bị khuất phục bởi quyền uy của Hạ Kỳ. Miêu Kỳ Phong lần này rốt cuộc có thể cất cao bài hát Vùng lên hỡi các nô lệ, sao cậu ta có thể không vui được chứ.
Toàn bộ sân thể dục đều nghe thấy tiếng cười quái đản của Miêu Kỳ Phong. Có vài người nhìn thấy Miêu Kỳ Phong cười như điên như dại thì đều giật giật khóe môi. Cái người này, có phải là vui quá hóa rồ rồi không?
Ở đây người duy nhất dám mắng Miêu Kỳ Phong chỉ có Tiểu Miêu Miêu.
"Chú út, chú bị ngốc rồi!"
Bị Tiểu Miêu Miêu khinh bỉ, Miêu Kỳ Phong cũng không tức giận, cậu ta xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, nói với vẻ trìu mến: "Miêu Miêu, chú út chưa bao giờ thấy cháu đáng yêu như hôm nay."
Tiểu Miêu Miêu bị cậu ta ấn lên đỉnh đầu, thì liền ném cho cậu ta một cái lườm sắc lẹm: "Chú út, cháu chưa bao giờ thấy chú giống mắc bệnh dại như hôm nay."
"Này cháu..."
Tay Miêu Kỳ Phong chỉ vào Tiểu Miêu Miêu, vừa định mở miệng dạy dỗ cô bé phải tôn trọng người thân, kính trọng người lớn, thì đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hạ Kỳ. Dưới ánh mắt uy hiếp của Hạ Kỳ, ngón tay vô thức vòng trở về.
Cậu ta thu tay trở về với vẻ không được tự nhiên, bĩu môi: "Cậu có lườm thế nào, lúc gặp tớ đây cũng vẫn phải gọi là chú út."
Tiểu Miêu Miêu nghi ngờ: "Thất cách cách, tại sao anh phải gọi chú ấy là chú út vậy?"
Hạ Kỳ cũng không biết nên giải thích cho Tiểu Miêu Miêu như thế nào về vấn đề vai vế này. Chẳng lẽ lại nói với Tiểu Miêu Miêu là bởi vì sau này anh sẽ cưới em, nên cũng phải gọi Miêu Kỳ Phong là chú út giống em sao?
Hạ Kỳ không trả lời câu hỏi của Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Miêu Miêu cũng không tự kiếm chuyện, chuyển sang nhìn về phía Miêu Kỳ Phong: "Chú út, chú và Thất cách cách ai lớn hơn?"
Miêu Kỳ Phong suy nghĩ một lát rồi đáp: "Hạ Kỳ sinh trước chú vài ngày."
"Thất cách cách lớn hơn chú, vậy thì chú phải gọi là anh chứ!" Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt trong veo, mơ màng nói.
"À..." Miêu Kỳ Phong giải thích: "Bởi vì cháu gọi chú là chú út, cho nên Thất cách cách của cháu cũng phải gọi chú là chú út."
Tiểu Miêu Miêu chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu, hỏi tiếp: "Có phải bởi vì chú nhỏ hơn, nên phải gọi là chú út không?"
Miêu Kỳ Phong ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Thật ra, Tiểu Miêu Miêu nên gọi cậu ta là chú, nhưng vì Miêu Kỳ Phong tuổi tác còn khá nhỏ, cho nên đều gọi là chú út.
Lần này, Tiểu Miêu Miêu đã hiểu rõ rồi.
"Vì vậy, Thất cách cách lớn hơn chú, nên phải gọi là chú lớn."
Miêu Kỳ Phong vừa định gật đầu đồng ý thì đột nhiên phát hiện cậu ta suýt chút nữa đã bị Tiểu Miêu Miêu lừa vào tròng rồi.
Gì vậy trời!
"Không..."
Miêu Kỳ Phong còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Miêu Miêu ngắt lời.
"Cháu gọi Thất cách cách là chú lớn, cho nên chú cũng phải gọi Thất cách cách là chú lớn giống như cháu."
Miêu Kỳ Phong: "..."
Tiểu Miêu Miêu nói xong, liền vội vàng đi tìm Hạ Kỳ tranh công: "Thất cách cách, em nói có đúng không?"
Tiểu Miêu Miêu nói xong, còn đặc biệt cảm thán một câu: "Ôi trời, sao em lại thông minh đến vậy chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]