"Ở chỗ mẹ Ngọc đây vừa hay có một vai diễn, con có muốn diễn không?"
"Muốn ạ, muốn ạ!" Tiểu Miêu Miêu gật đầu như gà con mổ thóc.
Rất lâu rồi cô bé không được cosplay, bây giờ nghe Ngọc Mạn Nhu nhắc đến một cơ hội như vậy, Tiểu Miêu Miêu cũng chẳng nghĩ nhiều, vội vàng đồng ý ngay.
Thuyết phục được Tiểu Miêu Miêu xong, Ngọc Mạn Nhu vẫn không quên bên ngoài còn có Hạ Kỳ rất khó đối phó.
Dựa vào mức độ cưng chiều của Hạ Kỳ đối với Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ chắc chắn trăm phần trăm sẽ không đồng ý cho Tiểu Miêu Miêu đóng phim. Lần trước tham gia xong chương trình thực tế, Hạ Kỳ cũng đã cực kỳ không vui. Mà lần này, Tiểu Miêu Miêu rất có thể thật sự sẽ bước trên con đường của ngôi sao nhí.
Nghĩ tới đôi mắt thâm sâu, sắc bén của thằng con trai nhà mình, trong lòng Ngọc Mạn Nhu liền thấy hơi sợ hãi. Nhưng mà, vẫn phải đối đầu.
Ngọc Mạn Nhu đang suy nghĩ, thì Hạ Kỳ đã đẩy cửa bước vào.
Trong khoảng thời gian Tiểu Miêu Miêu thay quần áo, Hạ Kỳ cũng thay chiếc sơ mi trắng thường nhật của cậu, tay áo xắn lên cao, để lộ ra một cánh tay trắng ngần, có cả những đường gân rõ ràng. Bàn tay thon dài đang xách một cái túi giấy.
Trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra cảm xúc gì, đôi môi mỏng mấp máy: "Mẹ, đến giờ Miêu Miêu ăn bữa chiều rồi."
Ngọc Mạn Nhu đứng thẳng người, đi đến trước mặt Hạ Kỳ và nói: "Con trai, mẹ có chút việc muốn thương lượng với con."
Hạ Kỳ nhíu mày: "Việc quan trọng hả mẹ?"
"Rất quan trọng." Bởi vì việc này rất có thể sẽ liên quan đến chuyện cả đời của Tiểu Miêu Miêu, Ngọc Mạn Nhu nhìn vẻ mặt do dự của Hạ Kỳ, tiếp tục nói: "Chuyện mà mẹ muốn nói với con có liên quan đến Tiểu Miêu Miêu."
"Vâng ạ!"
Hạ Kỳ lướt qua Ngọc Mạn Nhu, lấy sữa bò và điểm tâm từ trong túi giấy ra, bày biện lên chiếc bàn nhỏ. Bàn tay to vuốt ve mái tóc mềm mại cô bé: "Miêu Miêu ở đây ngoan ngoãn ăn nhé! Anh đi một lát rồi quay lại ngay."
"Vâng!"
...
Hạ Kỳ và Ngọc Mạn Nhu bước vào gian trong của căn phòng. Còn Tiểu Miêu Miêu đang nhàm chán ngồi ăn điểm tâm và uống sữa.
Bên trong căn phòng...
"Con không đồng ý!"
Hạ Kỳ quay lưng về phía Ngọc Mạn Nhu, sắc mặt sa sầm đứng trước cửa sổ.
Ngọc Mạn Nhu không biết làm thế nào cho phải, đứa con trai này của cô cái gì cũng tốt, chỉ khi gặp chuyện liên quan Tiểu Miêu Miêu thì lại lập tức mất bình tĩnh.
Vừa rồi cô chỉ đề cập tới chuyện cho Tiểu Miêu Miêu đi đóng phim, Hạ Kỳ liền dùng lời lẽ đanh thép để từ chối cô, đến một cơ hội giải thích cũng không cho cô.
"Vậy con có thể nói lý do tại sao con không đồng ý không?"
Hạ Kỳ lặng im.
Ngọc Mạn Nhu chậm rãi đứng lên, cô ôm bả vai Hạ Kỳ, nhẹ nhàng nói: "Con trai, có phải con sợ Tiểu Miêu Miêu gặp phải quy tắc ngầm gì đó không? Chẳng phải mẹ đã nói rồi ư, con bé sẽ không..."
"Không phải vậy!"
Ngọc Mạn Nhu còn chưa nói xong, Hạ Kỳ bỗng nhiên xoay người lại, ngắt lời của Ngọc Mạn Nhu.
Ngọc Mạn Nhu ngơ ngẩn nhìn ấn đường nhăn thành chữ xuyên (川) trên trán của Hạ Kỳ, vẻ mặt non nớt mang theo nét trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi của cậu.
"Mẹ còn nhớ không, sau chương trình thực tế lần đó, mẹ đã đồng ý với con chuyện gì?"
Ngọc Mạn Nhu cố gắng nhớ lại... Sau khi chương trình thực tế đóng máy, lúc ngồi trên chuyến bay quay về thành phố S, Ngọc Mạn Nhu vừa khéo gặp phải Hạ Kỳ, sắc mặt khi đó của Hạ Kỳ cực kỳ khó coi.
Đón Tiểu Miêu Miêu từ trong tay cô, cậu lạnh lùng nói: "Sau này mẹ không được đưa Tiểu Miêu Miêu ra trước ống kính nữa."
Lúc ấy, Ngọc Mạn Nhu ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"
Cô vẫn còn nhớ rõ Hạ Kỳ lúc ấy trả lời một câu: "Miêu Miêu là của một mình con."
Đối với đứa con trai độc tài của mình, Ngọc Mạn Nhu thật sự không biết phải làm sao, vì thế đành phải gật đầu đáp: "Được!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]