Hạ Kỳ không nhịn được bật cười: "Miêu Miêu, chỉ có con gái mới phải học trang điểm. Thất cách cách là con trai nên không cần phải trang điểm."
"Ngoan, đi tìm dì Vi, nhờ dì ấy dạy em nhé!"
Dì Vi là quản lý của Ngọc Mạn Nhu, tên là Lạc Vi, bây giờ đang mang thai. Ngọc Mạn Nhu không muốn cô ấy phải vác cái bụng khệ nệ chạy tới chạy lui theo cô trong đoàn phim nên đã cho cô ấy nghỉ sớm. Lạc Vi là một người không thể ngồi yên một chỗ, bảo cô ấy ở nhà dưỡng thai còn khó chịu hơn cả việc giết cô ấy.
Cũng may chồng Lạc Vi là một người cưng chiều vợ nên đã đầu tư vào bộ phim này, để Lạc Vi làm một nhà sản xuất trên danh nghĩa. Bây giờ, Lạc Vi là người rảnh rỗi nhất đoàn phim.
"Không thích." Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, lắc cánh tay Hạ Kỳ, làm nũng: "Miêu Miêu muốn anh dạy cơ."
Hạ Kỳ giải thích lần nữa: "Thất cách cách thật sự không biết, hơn nữa con trai không cần phải học trang điểm."
Tiểu Miêu Miêu mặc kệ. Cô bé như đánh đu lên người Hạ Kỳ, níu ống tay áo cậu, ngang ngược nói bằng những lời mà Ngọc Mạn Nhu vừa dạy cho cô bé: "Mẹ Ngọc nói con trai nhất định phải học trang điểm."
Trong lúc vô tình, Tiểu Miêu Miêu đã bán đứng Ngọc Mạn Nhu rồi!
"Thật sao?" Hạ Kỳ nhướng mày, lười biếng tựa ra sau ghế sofa, hỏi ngược lại: "Tại sao con trai nhất định phải học trang điểm?"
Bởi vì động tác của Hạ Kỳ nên Tiểu Miêu Miêu liền nhào vào lòng cậu, đưa tay níu phần áo sơ mi ngay trước ngực cậu.
"Bởi vì sau này anh phải trang điểm cho vợ anh đó."
"Khụ khụ."
Lúc này, Hạ Kỳ cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình không phải đang uống nước, nếu không thì chắc chắn cậu đã bị sặc chết rồi. Hạ Kỳ vịn tay trên thành ghế sofa, ho đến hơi gập cả người. Tiểu Miêu Miêu thấy thế vội vàng vỗ lưng cậu, sốt sắng hỏi: "Thất cách cách, anh sao vậy?"
Hạ Kỳ khoát tay áo: "Anh không sao."
"Vâng." Tiểu Miêu Miêu thu tay lại: "Thật sự không sao chứ?"
"Không sao." Hạ Kỳ ngồi thẳng lưng, cố gắng điều chỉnh để vẻ mặt của mình nhìn không quá kinh ngạc: "Em vừa nói gì?"
Tiểu Miêu Miêu ngơ ngác nhìn Hạ Kỳ: "Sau này anh phải trang điểm cho vợ anh chứ!"
Hạ Kỳ có thể lờ mờ thấy bóng của mình trong đôi mắt đen của cô bé. Cậu mấp máy môi: "Em biết vợ là gì không?"
"Biết chứ!" Tiểu Miêu Miêu gật đầu: "Là người sau này sẽ lấy anh đó."
Môi Hạ Kỳ khẽ giật, trong mắt hiện chút đau lòng, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất chỉ sau chớp mắt.
Tiểu Miêu Miêu vừa nói vợ là người sau này sẽ lấy cậu, chứ không phải "em chính là vợ anh." Vậy có phải là sau này Tiểu Miêu Miêu không muốn làm vợ cậu không? Nhận thức được điều này khiến trong lòng Hạ Kỳ hơi khó chịu.
Nhưng một giây sau, Tiểu Miêu Miêu lại nói: "Thất cách cách, lớn lên Tiểu Miêu Miêu muốn gả cho anh."
Lúc nghe câu nói này, cả người Hạ Kỳ khựng lại, cậu ngẩng đầu lên, không tin vào tai mình.
Nhìn Tiểu Miêu Miêu đang mỉm cười, cậu siết hai tay thật chặt, giữ lấy cánh tay cô bé, giọng nói có độ run rẩy mà đến cả bản thân cậu cũng không phát hiện ra: "Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa được không?"
Tiểu Miêu Miêu cười tủm tỉm nói: "Em nói lớn lên em muốn lấy anh."
Cổ họng Hạ Kỳ hơi khô, cậu hỏi: "Tại sao em lại muốn lấy anh?"
"À…" Tiểu Miêu Miêu nghiêm túc suy nghĩ.
Trong thời gian cô bé đăm chiêu suy nghĩ, Hạ Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tiểu Miêu Miêu, cứ như sợ sẽ bỏ lỡ mất câu trả lời của cô bé.
Mãi lâu sau, Tiểu Miêu Miêu mới cong môi lên nói: "Bởi vì Miêu Miêu muốn mãi mãi ở bên Thất cách cách, mãi mãi không muốn rời xa anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]