Tiểu Miêu Miêu ngồi dưới đất một lúc, nhận ra Thất cách cách không nói chuyện với mình, cũng không kéo mình dậy nên cảm thấy buồn bực. Cô bé ngước đầu lên, cứ thế mà nhìn thẳng vào Hạ Kỳ.
Cô bé không tin mình đã nhìn Thất cách cách như vậy mà cậu vẫn không hiểu được ý mình.
Dù sao lúc cô bé còn nhỏ, chỉ cần một ánh mắt thôi là Thất cách cách đã biết cô bé muốn làm gì. Theo cách nói của người xưa thì chính là chỉ cần vểnh đuôi lên là biết đang nghĩ gì.
Đúng như Tiểu Miêu Miêu đã nói, chỉ một ánh mắt của cô bé là Hạ Kỳ đã biết cô bé muốn gì. Sao cậu lại không nhìn thấu sự tính toán trong lòng cô nhóc này chứ.
Thế nhưng lần này Hạ Kỳ không hề theo suy nghĩ của Tiểu Miêu Miêu. Cậu khoanh hai tay lại, thoải mái nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Tư thế kia của Hạ Kỳ rất đẹp trai, song, với điều kiện tiên quyết là không nhìn gương mặt đã bị Tiểu Miêu Miêu bôi vẽ choe choét lên kia.
Nếu nói đến sự kiên nhẫn, Tiểu Miêu Miêu không bao giờ sánh bằng Hạ Kỳ.
Tiểu Miêu Miêu chịu thua rất nhanh. Cô bé cất giọng mềm dịu, non nớt đượm chút hờn dỗi: "Thất cách cách…"
Tư thế Hạ Kỳ vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt đã dao động: "Hử?"
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của thiếu niên cao lên ở âm cuối, tinh khôi nhưng lại cực kỳ quyến rũ. Trái tim nhỏ bé của Tiểu Miêu Miêu vì thế mà run lên, đáng thương nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, mông Miêu Miêu đau lắm."
"Tự xoa đi."
"Tay ngắn."
Hạ Kỳ liếc nhìn cánh tay đủ dài để chạm đến mông của cô bé, nhẹ nhàng nói: "Vừa đủ dài đấy chứ."
Tiểu Miêu Miêu duỗi tay một cái, còn chưa chạm đến mông nhỏ của mình đã rút lại. Cô bé ngồi dưới đất, xị mặt nhíu mày, không mấy vui vẻ nói: "Em với không tới."
Vừa mới nói xong trước mắt đã xuất hiện một bàn tay lớn, trắng nõn, sạch sẽ. Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ một lúc.
Hạ Kỳ lắc đầu: "Đứng lên đi, anh xoa cho em."
"Hì hì, Thất cách cách là tốt nhất."
Tiểu Miêu Miêu vui vẻ, đặt tay mình vào bàn tay to lớn của Hạ Kỳ, cào cào vào đường vân trên lòng bàn tay cậu.
Hạ Kỳ nắm chặt bàn tay đang nghịch ngợm của Tiểu Miêu Miêu, kéo cô bé lên, ôm đặt trên đùi mình.
Lòng bàn tay cậu khô ráo, ấm áp bao bọc lấy đôi tay nhỏ bé của Tiểu Miêu Miêu khiến cô bé cảm thấy như trái tim mình được lấp đầy. Cô bé thích chí cười đến híp cả mắt.
Cả người cô bé được Hạ Kỳ đặt nằm ngang trên đùi cậu, mặt hướng xuống đất.
"Thất cách cách, anh muốn làm gì?"
Hạ Kỳ không nói gì, dùng hành động thực tế để trả lời Tiểu Miêu Miêu.
Rất nhanh sau đó, Tiểu Miêu Miêu đã cảm giác được một bàn tay lớn ấm áp đang xoa mông của mình. Nơi vừa nãy vì ngồi lâu dưới sàn nhà mà trở nên tê cứng nay đã được Hạ Kỳ xoa nắn đã trở nên thoải mái hơn.
Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu đang nhắm mắt lại nằm trên đùi mình. Dưới ánh đèn ấm áp, làn da trắng nõn của cô bé tựa như lớp sứ trắng không tỳ vết, đóa hoa mai giữa mi tâm sinh động như thật. Đôi môi anh đào căng mọng cứ như dụ người đến hái.
Nhìn dáng ngủ điềm tĩnh của Tiểu Miêu Miêu, tay Hạ Kỳ véo mặt cô bé một cái: "Đồ xấu xa vô lương tâm."
Hạ Kỳ nhìn hộp trang điểm trên bàn, rồi suy nghĩ gì đó.
Khuôn mặt tuấn tú của cậu đã bị Tiểu Miêu Miêu biến thành dáng vẻ dọa người thế này, liệu có phải cậu cũng nên có qua có lại, trang điểm xấu xí cho cô bé không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]