Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai

Đạo diễn Dương không kìm được cảm giác phấn khích trong lòng, xoa tay, nuốt nước miếng cái ực, nhìn Tiểu Miêu Miêu.

"Tiểu Miêu Miêu, chú có thể chụp một tấm ảnh với cháu không?"

Dáng vẻ của đạo diễn Dương lúc này đâu còn oai phong như lúc ở trong phim trường nữa! Giờ đây, anh ta chỉ là một fan của Tiểu Miêu Miêu mà thôi.

Tiểu Miêu Miêu nhìn Ngọc Mạn Nhu một cái, nhận được sự đồng ý của Ngọc Mạn Nhu mới cùng chụp ảnh với đạo diễn Dương. Trong ảnh, đạo diễn Dương cười tươi như hoa, Tiểu Miêu Miêu nắm hai tay thành hình cánh hoa, đôi mắt đen láy lấp lánh, quả thật dễ thương không chịu được.

Đạo diễn Dương phấn khích mở Weibo, định đăng ảnh lên, nhưng lại bị Ngọc Mạn Nhu ngăn cản: "Tạm thời không nên truyền tin tức Tiểu Miêu Miêu sẽ đóng vai Công chúa An Ninh ra ngoài."

"Vì sao?"

Ngọc Mạn Nhu nhếch mép cười khẩy: "Vả mặt."

Công ty giải trí truyền thông Hoàng Quan là đối thủ cũ nhiều năm của Tập đoàn Hạ Thị. Lúc Ngọc Mạn Nhu bắt đầu quay bộ phim cổ trang này, Hoàng Quan cũng mua đứt bản quyền phim truyền hình của một bộ tiểu thuyết mạng với tốc độ nhanh như chớp. Hàn Di Quân cũng bị bên Hoàng Quan cướp đi.

Hôm qua đạo diễn Dương đã gây ồn ào về buổi thử vai, có lẽ Hoàng Quan đang ở đằng sau cười nhạo các cô. Nếu bọn họ muốn cười nhạo, cô sẽ cho bọn họ xem đủ.

Vả mặt ư?

Đạo diễn Dương thích nhất là xem vả mặt, hơn nữa anh ta biết rõ cá tính của Ngọc Mạn Nhu, không ra tay thì thôi, hễ ra tay là nhất định sẽ kinh thiên động địa. Nghĩ đến chuyện chẳng bao lâu nữa sẽ có kịch hay để xem, khỏi nói đạo diễn Dương kích động cỡ nào.

Đương nhiên, đạo diễn Dương cũng là người thích đổ thêm dầu vào lửa.

"Chị Ngọc, có cần tôi làm lại một buổi thử vai khác để dụ bọn họ không?"

Ngọc Mạn Nhu không đồng ý, lắc đầu: "Chơi một trò đùa hai lần sẽ có sơ hở."

"Vậy phải làm sao?"

"Chờ ăn cơm xong, cậu cứ đăng poster của đoàn làm phim lên mạng như thường."

"Nhưng chúng ta vẫn chưa có tiểu Công chúa…"

Đạo diễn Dương nói được nửa câu thì đột nhiên tỉnh ngộ hoàn toàn, lập tức hiểu được ý đồ của Ngọc Mạn Nhu. Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.

Tiểu Miêu Miêu chẳng hiểu hai người đang nói gì, nhưng khi nhìn thấy cậu thiếu niên đứng ở cách đó không xa, đôi mắt trong veo sáng ngời lóe sáng.

"Thất cách cách."

Tiểu Miêu Miêu nhanh chân chạy tới chỗ người đó, Hạ Kỳ liền khom người xuống, dang hai tay ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng rồi nhấc bổng cô bé lên.

"Bụp!"

Một cục bông nhỏ thơm mùi sữa nhào vào lòng cậu. Ngực hơi đau, Hạ Kỳ ôm lấy Tiểu Miêu Miêu, đánh yêu vào mông cô bé: "Lần sau không được chạy nhanh như thế, lỡ bị ngã thì sao?"

Sàn nhà trong phim trường không bằng phẳng lắm, lại còn có cát. Một khi ngã xuống, đầu gối trắng trẻo của cô bé nhất định sẽ bị thương.

Tiểu Miêu Miêu nghịch ngợm làm mặt quỷ, lè lưỡi dí dỏm nói: "Lần sau em sẽ không vậy nữa."

Đạo diễn Dương đi tới, nhìn cậu thiếu niên cao lớn đẹp trai trước mặt, hỏi Ngọc Mạn Nhu: "Chị Ngọc, cậu này là…"

"Hạ Kỳ, con tôi đấy."

"Con của chị?" Đạo diễn Dương ngạc nhiên.

Anh ta quan sát Thái Tử gia cực kỳ thần bí trong truyền thuyết của Tập đoàn Hạ Thị này. Hạ Kỳ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, bên dưới mặc quần âu và một đôi giày da kiểu Anh. Dưới mái tóc đen bồng bềnh là khuôn mặt đẹp trai sáng láng, là sự kết hợp xuất sắc giữa gen trội của Ngọc Mạn Nhu và Hạ Lê Hân. Đôi môi đỏ mọng mím thành đường thẳng, khắp người bao phủ một khí chất khó tả. Lạnh lùng cao quý, cao ngạo khó gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.