Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai

Vua không thấy ta thấy: M* nó, đây là cái quái gì thế, đợi phim lâu như vậy nói không quay là không quay sao?

Lạc đà cõng Tường Tử: Thím thớt trên đừng kích động, chỉ nói là có khả năng, chứ chưa phải chắc chắn.

Live stream ăn sh*t: Không có lửa sao có khói, chuyện này hay rồi đây.

Anh đây là đồ bỏ đi: Cái khỉ gì vậy, bà đây hóng phim cả nửa tháng trời, bây giờ lại nói không quay. Bà nội nó, quyết bỏ phim, dù sau này nó có phát sóng, bà đây cũng không xem.

Nho Turfan: Tôi cảm thấy vấn đề đều từ Hàn Di Quân mà ra, nếu cô bé không thay đổi thì sao lại có chuyện này?

Quả ớt nóng bỏng: Bên Hàn Di Quân đầu óc quả thực có vấn đề. Nếu diễn vai tiểu Công chúa An Ninh, cô bé nhất định có thể nổi tiếng, giờ chạy qua kia làm người qua đường, ha ha.

Nước tương đen: Có thể là bên Hoàng Quan trả tiền nhiều, không cưỡng lại cám dỗ thôi!

Mễ Mễ Phán: M* nó, nếu cô bé nổi tiếng, còn cần lo lắng vấn đề tiền bạc sao?

Gâu gâu-kun: Ai biết được, con nít tầm nhìn hạn hẹp, dù có Hàn Di Quân đóng thì tôi cũng không xem "Truyền thuyết Hy phi" gì đó, quá thiếu đạo đức, lại đi nẫng tay trên người ta.

Dì Durex: Năm nay chỉ có hai bộ phim cổ trang tầm cỡ, "Quân Lan truyền kỳ" hoãn ngày phát sóng, không xem "Truyền thuyết Hy phi" thì xem cái gì?

Chú áo mưa: Đi thôi đi thôi, chúng ta đi xem trò vui của "Truyền thuyết Hy phi" đi, không chừng còn đẹp mắt hơn "Quân Lan truyền kỳ" đấy.

Bên dưới là đám người ủng hộ và hùa theo.

Trên Weibo lại cãi cọ tưng bừng.

Đạo diễn Dương ngồi trước máy tính, tức giận đập bàn: "Tôi biết ngay mà, tên tiểu nhân hèn hạ Lục Văn Chương này nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội bôi nhọ chúng ta."

Trái với sự tức giận của đạo diễn Dương, Ngọc Mạn Nhu lại rất bình tĩnh, còn đầy hứng thú xem bình luận dưới Weibo.

"Ha ha ha ha…"

Đạo diễn Dương tức đến nỗi không biết trút lửa giận đang kìm nén trong lồng ngực vào đâu, thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng cười điên cuồng của Ngọc Mạn Nhu.

Anh ta ngớ người nhìn Ngọc Mạn Nhu: "Chị Ngọc, chẳng lẽ chị giận đến nỗi mất não luôn rồi hả?"

"Anh mới giận đến nỗi ngu người luôn đấy!" Ngọc Mạn Nhu tức giận trừng mắt nhìn đạo diễn Dương, sau đó lại nhìn vào màn hình máy tính: "Anh có thấy bây giờ mọi người giỏi lắm không, mắng người mà không hề văng tục."

Đạo diễn Dương tối sầm mặt lại. Anh ta rất muốn nhắc nhở Ngọc Mạn Nhu, chị đại à, chị hơi lệch sóng rồi đó, biết không?

Ngọc Mạn Nhu xem hết bình luận bên dưới, lúc này mới nhìn về phía đạo diễn Dương đang ngồi bắt chéo chân lên ghế sofa, không biết trút giận vào đâu, cầm quạt quạt mạnh.

"Được rồi, đừng tức giận, bây giờ trên Weibo đang náo loạn, sau này vả mặt sẽ càng vang dội, không phải sao?"

"Nhưng bây giờ fan chỉ nhao nhao tỏ ý bỏ phim, muốn tập trung vào "Truyền thuyết Hy phi""

Nghĩ đến chuyện này, đạo diễn Dương liền đau đầu, anh ta thật sự muốn đưa Tiểu Miêu Miêu lên Weibo để đấu vài trăm vòng với bọn họ. Để bọn họ biết rằng, đoàn làm phim của anh ta có Tiểu Miêu Miêu.

Ngọc Mạn Nhu hờ hững nhìn đạo diễn Dương: "Lo gì, bọn họ nói không xem vậy thôi, chờ đến khi phát sóng vẫn quay lại xem cho coi. Người Trung Quốc chúng ta phần lớn đều nói một đằng làm một nẻo mà."

"Chưa kể, một bộ phim truyền hình có nổi hay không, không phải nhờ PR ở giai đoạn trước, mà là nhờ chất lượng. Phim của anh quay đẹp, lý nào bọn họ lại không xem?"

"Cũng đúng."

Nghe Ngọc Mạn Nhu nói kiểu này, đạo diễn Dương như hoàn toàn tỉnh ngộ.

Làm đạo diễn nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn không giữ được bình tĩnh như Ngọc Mạn Nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.