Nói tới đây, Ngọc Mạn Nhu vô thức liếc nhìn người bên cạnh.
Dáng ngồi của Hạ Kỳ thẳng tắp, nghiêm chỉnh. Bên tay cậu là một ngọn núi nhỏ chất đầy vỏ tôm, ngón tay thon dài của cậu đang cầm một con tôm lên bóc vỏ.
Còn cô bé ngồi bên cạnh cậu thì chống cằm, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào động tác bóc vỏ tôm của Hạ Kỳ. Đôi mắt đen láy nhìn cậu bằng vẻ si mê.
Có lẽ cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ vô thức cúi đầu liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu, ngón tay dài phết lên chóp mũi Tiểu Miêu Miêu một cái.
Vết dầu trên tay quệt lên chiếc mũi nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu.
"Ối!" Tiểu Miêu Miêu khẽ kêu một tiếng, liếc nhìn Hạ Kỳ bằng ánh mắt hờn dỗi, bàn tay nhỏ lau vết dầu trên chóp mũi: "Thất cách cách, anh thật đáng ghét!"
Tuy Hạ Kỳ đeo kính, nhưng Ngọc Mạn Nhu vẫn có thể xuyên qua kính râm nhìn thấy sự cưng chiều trong con mắt Hạ Kỳ.
Một tình cảm như vậy, thử hỏi có ai không hâm mộ chứ? Diễn viên kia cũng nhìn theo Ngọc Mạn Nhu, ánh mắt hướng về phía Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ.
Thấy sự tương tác giữa hai người, cô ta cứ cảm thấy có điểm nào là lạ.
Giữa cô chủ và vệ sĩ hình như có hơi thân mật quá. Nhưng nhìn dáng vẻ của Ngọc Mạn Nhu, không những không ngăn cản, trái lại còn rất vui mừng.
Diễn viên kia không biết nên nói Ngọc Mạn Nhu rộng lượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962275/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.