(tiền, đơn vị đo lường thuốc, 1 tiền = 5g, khoảng 20g thịt người)
Tầm mắt Âu Dương Tuệ Như tập trung ngắm nghía bộ ấm trà tinh xảo trên án,dường như chẳng hề chú ý tới Giang Ánh Nguyệt đang vượt qua đám người đi về phía nàng. Mãi đến khi Giang Ánh Nguyệt quỳ gối bên chân nàng, cúithấp cái đầu mà nàng ta tự cho là cao quý kia, Âu Dương Tuệ Như mớikhoan thai dời mắt bình tĩnh nhìn về phía nàng ta.
“Giang nữ quan, ngươi có phương thuốc dâng lên à?” Âu Dương Tuệ Như hỏi hơimang sự mong đợi trong giọng nói mà trong mắt lại thoáng hiện một chúttàn khốc. Hôm nay ngươi ám hại phụ hoàng, ta sẽ nhớ kỹ, sau này trả lạigấp bội lầni! Nàng thầm nghĩ.
“Bẩm báo Thái tử phi, quả thật nô tỳ có một phương thuốc dâng lên.” Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, ấp úng nói ra.
“Tốt! Giang nữ quan ngươi nói đi, An Thuận, ngươi nhớ kỹ. Nếu phương thuốccông hiệu, đến lúc đó nhất định bản cung phải trọng thưởng cho Giang nữquan. Mới nãy cũng đã nói rồi, sẽ chuẩn cho ngươi xuất cung trước thờihạn, câu này là chắc chắn.” Âu Dương Tuệ Như cẩn thận hứa hẹn.
Mà đời nào Giang Ánh Nguyệt chịu đi? Ở lại thêm một khắc nàng ta liền cóthêm một phần cơ hội, bởi vậy không hề suy nghĩ liền xua tay cự tuyệt,“Không không không, giúp Thái tử phi phân ưu giải nạn là bổn phận của nô tỳ, có thể chữa trị Hoàng Thượng là vinh hạnh nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn ởlại, hết sức chăm sóc Hoàng Thượng cho đến khỏe hẳn, đây là lòng trungthành của nô tỳ, mong Thái tử phi cho nô tỳ một cơ hội.”
Giang Ánh Nguyệt mở miệng ngậm miệng đều nô tỳ, thái độ dường như cũng rấtchân thành tha thiết, cũng vô cùng thể hiện lòng trung thành của nàngta, nhưng Âu Dương Tuệ Như đã không nhịn nổi nữa mà đứng lên, “Được rồi, mấy ngày nữa rồi nói sau, lúc này phụ hoàng còn bệnh nặng, không phảilà lúc tỏ vẻ trung thành, ngươi cứ nói phương thuốc trước đi.” Léo nhaléo nhéo cả một đống, ngươi có dám chắc không phải là ngươi đang cố ýkéo dài thời gian?
Giang Ánh Nguyệt đang có biểu tìnhchân thành thấp kém cũng tắc nghẹn, hậm hực cúi đầu, khó chịu đọc phương thuốc, “Nô tỳ đọc, xin An tổng quản nhớ kỹ. Sài Hồ hai tiền rưỡi, Hoàng Cầm hai tiền rưỡi, Thạch Cao bốn tiền rưỡi, Tri Mẫu hai tiền, Nhân Sâmhai tiền, Nhân Trần bốn tiền, Bán Hạ Chế hai tiền, Hoắc Hương hai tiền, Y Nhân Mễ hai tiền rưỡi, Hoạt Thạch hai tiền rưỡi, Cam Thảo một tiền, VôCăn Thảo bốn tiền. Ba chén nước sao còn một chén, ngày uống một thang,uống liên tục bốn ngày.” (Chẹp, nhức đầu cái phương thuốc, ta tra trang https://www.yhoccotruyen.org/ thấy toàn có công dụng hạ sốt ^^)
Phương thuốc của Giang Ánh Nguyệt khác xa phương thuốc của các thái y, dượcliệu sử dụng đều là những thứ dược liệu bình thường. An Thuận ghi xong,còn nghiêm túc đọc lại một lần, sắc mặt hơi có chút uể oải chán nản.Phương thuốc bình thường như vậy liệu có thể chữa khỏi bệnh thương hàn?Hắn thật hoài nghi.
Âu Dương Tuệ Như lại có vẻ mặt bìnhtĩnh, trong lòng vô cùng tin tưởng, không chỉ vì đã biết trước nội dungmà còn bởi vì càng là phương thuốc thông dụng, càng được dân chúng kiểmtra, hiệu quả trị liệu của nó thường khiến người ta không ngờ.
“Được! An công công, lập tức phái người đi sao thuốc!” Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, vội vàng ra lệnh.
“Khoan đã, nô tỳ còn chưa nói xong.” An Thuận đang định đi, Giang Ánh Nguyệt khẩn trương ngăn động tác của hắn.
“Còn có cái gì chưa nói nữa? Nói nhanh đi!” Âu Dương Tuệ Như nhíu mày hốithúc. Chắc không phải nữ nhân này lại muốn trở trò gì nữa chứ?
“Bẩm Thái tử phi, phương thuốc này nhìn cũng bình thường, nhưng lại cầnthuốc dẫn hết sức không bình thường mới có thể có công hiệu. Thuốc dẫnnày hơi có chút không thể tưởng tượng nổi, nô tỳ không biết có nên nóihay không.” Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, giọng điệu sợ hãi, đáy mắt lạilướt qua ý cười bí hiểm như có như không.
“Bất kể thuốcdẫn không thể tưởng tượng được bao nhiêu, ngươi cứ việc nói ra! Cho dùlà tim rồng gan phượng, bản cung cũng sẽ nghĩ cách chuẩn bị!” Âu DươngTuệ Như lạnh giọng nói, cố gắng dằn lòng. Lúc này nàng thật sự chẳng cótâm tư bồi Giang Ánh Nguyệt chơi đùa, nhưng lại không thể không thamgia, sợ nàng ta giấu thành phần quan trọng trong phương thuốc làm hạiphụ hoàng.
“Không cần đến mức tim rồng gan phượng, chẳng qua là cần một tiền thịt người làm thuốc dẫn, bốn thang thuốc thì cầntổng cộng bốn tiền thịt người. Vào giờ phút nguy cấp này, nô tỳ vốnkhông nên đợi Thái tử phi hỏi mới đứng ra dâng phương thuốc, nhưng nghĩvẫn thấy thuốc dẫn vô cùng tà môn, chỉ e Hoàng Thượng dùng xong lại xảyra chuyện gì, bởi vậy nô tỳ mới chần chừ, mong Thái tử phi thứ tội!”Giang Ánh Nguyệt cúi đầu sát nền đất lạnh như băng, ngăn chặn lý do ÂuDương Tuệ Như có thể hỏi tội trước, trên mặt tràn ra một nụ cười âmtrầm.
Trong điện, mọi người nghe thấy lời của Giang ÁnhNguyệt, không hẹn mà cùng phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, ngay cả AnThuận cũng xanh mặt. Thuốc dẫn này thật sự không thể tưởng tượng nổi,quá kinh hãi, làm bọn họ nghe xong tê hết cả da đầu. Nhưng mà, tuy rằngphương thuốc này thật ghê tởm, mọi người lại tin tưởng dược hiệu phươngthuốc hơn mấy phần. Từ trước đến nay, kỳ dược gì cũng có mấy thành phầnvô cùng cổ quái ở trong đó!
Thịt người! Nội dung trongkịch bản rõ ràng không có cái này mà! Hay cho Giang Ánh Nguyệt nhàngươi, đầu óc thật nhanh, vẫn chưa từ bỏ ý định phải không? Muốn phụhoàng nhận ân cắt thịt cứu mạng của mi? Mi đừng có mà nằm mơ! Âu DươngTuệ Như rũ mắt, che giấu băng hàn tỏa ra đáy mắt.
“BẩmThái tử phi, nếu nô tỳ dâng lên phương thuốc, đương nhiên sẵn lòng cắtthịt làm thuốc dẫn. Chỉ cần có thể cứu Hoàng Thượng, cho dù có muốn mạng nô tỳ, nô tỳ cũng không có một câu oán hận! Mong rằng Thái tử phi thành toàn một lòng trung thành của nô tỳ.”
Quả nhiên như dựđoán của Âu Dương Tuệ Như, Giang Ánh Nguyệt thấy trong điện lặng ngắtnhư tờ, dập đầu thật mạnh, đúng lúc mở miệng thỉnh cầu.
An Thuận nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt đang biểu lộ sự kiên định, tronglòng xúc động. Tỳ nữ này thật ra vô cùng trung thành, lúc trước thật làbọn họ đa nghi, nếu nàng ta muốn hại Hoàng Thượng, lúc này cũng chẳngcần nói ra mấy lời này, lại làm ra hành động vĩ đại này.
Âu Dương Tuệ Như liếc Giang Ánh Nguyệt đang cúi đầu xuống, đôi mắt trongtrẻo dần dần tối lại, hỗn loạn một mảnh. Mặt nàng không chút biểu cảm im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, “Không cần làmphiền Giang nữ quan. Bốn tiền thịt không nhiều lắm, cứ cắt bản cung đi.Bản cung là Thái tử phi, là con dâu của phụ hoàng, xuất thân càng caoquý hơn, quan hệ càng thân mật hơn, dùng thịt bản cung, dược hiệu lạicàng tốt. An Thuận, đi gọi thái y đến kiểm tra phương thuốc, tiện thểcắt thịt giúp bản cung!”
An Thuận đi đứng run rẩy, cộp một tiếng quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi cầu xin, “Thái Tử Phi, ngài không được thế!”
Nếu sau này Hoàng Thượng biết Thái tử phi vì hắn mà tự làm tổn thương thânthể, mọi người ở đây, người người đều phải bị khoét thịt, mà không chỉbốn tiền thôi đâu! An Thuận dập đầu liên tục, vẻ mặt sắp khóc. Đây chính là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, là chủ nhân mà một sơi tóc cũngkhông thể bị tổn thương đó!
“Lắm lời gì thế? Tần ma ma,ngươi đi đi!” Tâm ý Âu Dương Tuệ Như đã quyết, thấy An Thuận không chịuđứng dậy, đổi lại gọi Tần ma ma đi.
Sắc mặt Tần ma ma trắng bệch, cả người lảo đảo một chút, cũng cộp một cái quỳ xuống, một bước cũng không chịu nhúc nhích.
“Tiểu Vũ, ngươi đi! Mau lên đi!” Âu Dương Tuệ Như đập thật mạnh lên cái án,chỉ vào Tiểu Vũ lớn tiếng ra lệnh. Tiểu Vũ rụt vai, hơi do dự trong chốc lát, bị tiểu thư trừng mắt một cái, bịch một tiếng chạy ra nội điện .
“Các ngươi đừng vội khuyên giải, để có dược hiệu tốt nhất, tâm ý bản cung đã quyết! Thích quỳ cứ quỳ đi.” Mắt thấy cảnh đông nghìn nghịt người quỳhết cả trong điện, Âu Dương Tuệ Như chẳng thèm động đậy, kiên quyết nói.
Giang Ánh Nguyệt cúi đầu thấp, trong khoảnh khắc biểu tình chân thành bithương bị méo mó, dữ tợn giống như quỷ. Âu Dương Tuệ Như, cắt thịt vậymà ngươi cũng dám giành với ta? Được lắm! Ta cũng muốn nhìn ngươi làmsao cắt đây! Có một số việc nói thì dễ làm mới khó, ngươi đừng quá ngâythơ!
Tiểu Vũ vội vàng chạy vào nội điện, túm một gã thái y, vội vàng kể rõ tình huống bên ngoài một lần. Mấy thái y nghe vậy,sắc mặt thay đổi hết, vội vàng chạy ra ngăn cản.
Bọn họhoang mang hốt hoảng chạy ra nội điện, lại không chú ý Hoàn Nhan Bất Phá với hai mắt đang nhắm nghiền nằm trên giường bỗng nhiên giật giật đầungón tay, chân mày chíu chặt lại, như muốn cố gắng mở mắt lại bất lực.
Các thái y ra sau điện hết sức khuyên bảo cũng không thể ngăn cản quyếtđịnh của Thái tử phi, ngược lại còn bị ba tấc lưỡi không xương của Tháitử phi nói làm cho dao động, cuối cùng gật đầu đồng ý .
Âu Dương Tuệ Như thu phục thái y xong cũng đã hết hơi hết sức, vứt mọi người lại đó đi vào nội điện thăm Hoàn Nhan Bất Phá.
Nhìn nam nhân không ý thức nằm ở trên giường, thân hình cao lớn gầy yếu, ÂuDương Tuệ Như ửng đỏ hốc mắt, khẽ nắm lấy tay hắn lên, áp vào mặt, cúiđầu nói, “Hoàn Nhan Bất Phá, người chính là Hoàn Nhan Bất Phá bách chiến bách thắng mà, làm sao có thể thua trên tay một căn bệnh thương hàn nho nhỏ? Uống xong thang thuốc này ngươi sẽ khỏe. Ha ha ~ Giang Ánh Nguyệttính kế thật là hay, rõ ràng thuốc này hữu hiệu mà nàng ta cứ muốn cắtbốn tiền thịt của ta làm thuốc dẫn. Hừ, bốn tiền thịt mà thôi, chẳng thể nào so được với bị nàng ta chặt tay chân, biến thành con heo.”
Nàng cúi đầu nỉ non, giọng nói càng ngày càng lạnh như băng, nhận thấy đượcbàn tay to lớn trong tay bỗng nhiên run rẩy một chút, trên mặt Hoàn Nhan Bất Phá cũng xuất hiện thống khổ cực độ, nàng vội vàng thu hồi lãnh ýtrên người, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hắn, dịu dàng trấn an, “Không đau không đau, uống thuốc rồi rất nhanh sẽ không đau nữa. Chỉcần phụ hoàng của ta có thể bình phục, bốn tiền thịt thì tính là gì? Cho dù thịt ta cũng cắt được! Phụ hoàng người hãy chờ, ta đi nấu thuốc!”
Sắc mặt nàng lo lắng chạy khỏi nội điện, không chú ý Hoàn Nhan Bất Phá bỗng nhiên nâng tay lên, dường như đang cố gắng giữ lại cái gì đó, cánh taykia giơ lên một hồi lại không có bắt được cái gì, lại vô lực buôngxuống, chỉ là biểu cảm trên mặt hắn lại càng thêm thống khổ.
Âu Dương Tuệ Như chạy ra điện, bảo thái y mau chóng cắt thịt cho nàng. Tần ma ma và Tiểu Vũ lo lắng, gắng gượng đi theo, mấy người tìm cái phòngtrống không, Tần ma ma cầm một cái khay bạc nhận thịt, sắc mặt Tiểu Vũtrắng bệch dán chặt mắt nhìn thái y, giúp tiểu thư nhà mình kéo ống tayáo lên cao, lộ cánh tay trái ra, chuẩn bị lấy bốn tiền thịt trên cánhtay.
Cắt thịt người, hơn nữa còn là người sống, thânphận người sống này lại còn là Thái tử phi cao cao tại thượng, tâm lý tố chất mạnh mẽ của thái y dù đã trở lại thì lúc này cũng căng thẳng không thở nổi, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lớn, bàn tay cầm con daonhỏ vươn ra lại thu về, vươn ra lại thu về, cứ thế lặp lại nhiều lần.
Bản thân Âu Dương Tuệ Như đã chuẩn bị tốt tâm lý, thấy thái y cứ ứa mồ hôilạnh ra và tay đối phương cứ run run đến cả đao cũng cầm không xong,nàng lại có chút căng thẳng theo, thả tay xuống, đuổi thái y ra, “Ngươiđi đi, bản cung tự mình làm.”
Thái y bị đuổi ra ngoài, các cung nhân lo lắng chờ ở ngoài phòng đều thật bất ngờ, ồn ào nghển cổ nhìn vào trong phòng.
Âu Dương Tuệ Như cầm cây đao nhỏ trong tay, vô tình thoáng nhìn ra ngoàicửa, lại bắt gặp ánh mắt Giang Ánh Nguyệt hơi trào phúng và hoài nghiđảo qua trên người nàng, một sự ác ý lặng lẽ xuyên thấu qua tầm mắt củanàng ta đánh úp về phía Âu Dương Tuệ Như.
Trào phúng?Hoài nghi? Cho là ta không dám sao? Đã thế, chúng ta liền chơi trò chơithì thế nào? Trong lòng lạnh lùng nghĩ thầm, một chút ám quang quỷ dịxẹt qua đáy mắt Âu Dương Tuệ Như rồi đi luôn, chát một tiếng đóng sầmcửa lại, quay đầu xem nhìn Tiểu Vũ, cười vô cùng dịu dàng.
“Tiểu Vũ, tiểu thư nhà ngươi cắt thịt, ngươi có cảm giác bản thân cũng cắtthịt, cũng cảm thấy cánh tay đau đớn từng cơn từng cơn phải hay không?”Âu Dương Tuệ Như đến cạnh, nhỏ giọng hỏi bên tai Tiểu Vũ.
“Đương nhiên, hiện giờ Tiểu Vũ cảm thấy đau quá!” Tiểu Vũ ôm cánh tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thảm thiết nói.
“Tốt lắm, lại đây, nhìn ta cắt thịt, cảm nhận tỉ mỉ từng cơn đau của ta,giúp ta chia sẻ một phần.” Âu Dương Tuệ Như kéo ống tay áo, múa múa đaotrên cánh tay một chút, lệnh cho Tiểu Vũ đang nhắm mắt không dám nhìncũng phải nhìn.
Vẻ mặt Tiểu Vũ cầu xin, khuôn mặt trắngbệch nhìn Âu Dương Tuệ Như đang lướt lướt như sắp cắt thịt trên cánhtay, bất giác xiết chặt cánh tay trái mình, giống như cũng đang bị daonhỏ tiến tới cắt từng miềng từng miếng, ớn lạnh từng cơn, nháy mắt nổida gà toàn thân.
Âu Dương Tuệ Như liếc Tiểu Vũ nắm cánhtay trái một cái, trong mắt hiện lên sự vừa lòng. Tốt lắm, Tiểu Vũ đã có cảm giác chẳng khác bản thân cũng bị cắt thịt, trò chơi này bắt đầu.
Miệng nàng giác nhếch lên, cầm lấy một chiếc khăn nhét vào miệng, hàm răngkhẽ cắn, hai mắt nhắm lại, mạnh mẽ lóc thịt trên cánh tay. Dao nhỏ rấtsắc bén, một miếng thịt theo đó rời ra, rơi vào chiếc khay bạc Tần ma ma đang cầm.
Tiểu Vũ kêu đau một tiếng, bịt chính cánh tay trái mình ngồi xổm xuống, mặt mũi nhăn nhó, nghiến răng trợn mắt, nửangày vẫn còn thẫn thờ, như là cắt thịt của nàng vậy.
Tần ma ma cũng mặt nhăn mặt, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn khay bạc thêm cái nào.
Âu Dương Tuệ Như lập tức lấy vải bông dùng sức kìm miệng vết thương, đợicho máu tươi ngừng chảy liền kêu Tần ma ma cho thuốc trị thương mà thái y đã chuẩn bị trước lên cánh tay trái nàng, lại băng vải thật chặt. Laumồ hôi toát ra đầy trán, nhìn Tiểu Vũ ngồi trên mặt đất không ngừng kêuđau, nàng nhếch miệng nở nụ cười.
“Tần ma ma, cũng băng vải lên nh tay cho Tiểu Vũ!” Âu Dương Tuệ Như cố nén đau đớn, giọng điệu bình tĩnh nói.
“Hả? Nhưng nàng không bị thương mà!” Tần ma ma có chút không hiểu.
“Ngươi nhìn hiện nàng như vậy, hình như còn bị thương nặng hơn cả ta nữa, maubăng lại cho nàng đi.” Âu Dương Tuệ Như ngồi xuống thở, giọng điệu vừahài hước vừa trêu chọc.
Thấy nhà mình tiểu thư còn cóthể cười đùa trệu chọc, nghiễm nhiên tinh thần tốt lắm, tâm lý Tần ma ma cụng khôi phục, nghĩ là làm cho nàng vui vẻ lên chút cũng tốt, liềnbăng cho Tiểu Vũ một vòng vải thật dày trên cánh tay.
Ba người thay đổi quần áo bị lấm máu, chỉnh trang lại dung nhan, cầm khay bạc lên, chuẩn bị đưa thuốc dẫn đến dược phòng.
Âu Dương Tuệ Như kẹp chặt cánh tay, chầm chậm đi đến cạnh cửa, liếc TiểuVũ với sắc mặt trắng bệch một cái, đột nhiên đưa tay đi vỗ vào cánh taytrái băng bó của nàng, Tiểu Vũ tránh không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíulại, cúi đầu kêu đau một tiếng.
Nhìn thấy biểu hiện nàng rất thật có thể so với diễn viên, Âu Dương Tuệ Như thầm gật đầu: tốtlắm, cô gái nhỏ này tâm địa thuần khiết, lại vô cùng trung thành, bịnàng thôi miên triệt để. Giang Ánh Nguyệt, mi muốn chơi à, ta liền chơivới mi, con mắt mi cần phải được lau chùi một chút!
Nàng điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, làm ra bộ dáng tái nhợt lại bìnhtĩnh, chầm chậm bước ra cửa phòng, khóe miệng còn mang theo ý cười nhànnhạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]