Chương trước
Chương sau
Không khí trong Dục Khánh cung cực kỳ ngưng trọng, Thái Tử Phi vừa uống thuốc xong, chẳng những sốt cao chưa giảm, ngược lại tinh thần càng thêm uể oải, lại tiếp tục lâm vào mê man.

Mấy ngày nay, thời gian Thái Tử Phi mê man ngày càng dài hơn, khiến Tần mama và Tiểu Vũ lòng như lửa đốt.

Đang lúc hai người chỉ biết rơi lệ không biết nói gì thì ngoài điện truyền đến giọng thông truyền: “Thái Hậu giá lâm, Đại vu sư Gia Tát giá lâm.”

Hai người vội vàng lau nước mắt, điều chỉnh lại tư thái, đi ra trước điện quỳ xuống cung nghênh.

“Miễn lễ” Thái hậu phất tay, “Đưa ai gia và Đại vu sư vào thăm Thái Tử Phi. Bệnh tình Thái Tử Phi thế nào rồi?”

Rất nhiều quý nhân trong cung sợ bị lây bệnh, ngày thường chỉ phái người đến tặng chút lễ vật và dược liệu thể hiện tâm ý mà thôi, cũng không dám tự mình đến thăm. Thái Hậu lại không như vậy, vẫn thường xuyên đến thăm, tuy là không bằng Hoàng Thượng mỗi ngày đều đến, nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, không thể cố gắng quá sức được, có thể quan tâm đến như vậy cũng coi như là yêu thương và quan tâm Âu Dương Tuệ Như thật lòng rồi.

Lần này đến thăm, lại dẫn theo Đại vu sư Gia Tát, có phải là để Đại vu sư Gia Tát cầu phúc cho Thái Tử Phi không? Tần mama và Tiểu Vũ thầm đoán trong lòng, trên mặt đều mang theo vẻ lo lắng và mang ơn, vội vàng vươn tay mời hai người vào nội thất, vừa đi vừa khom người đáp lời: “Bẩm Thái Hậu, Thái Tử Phi vẫn sốt cao không ngừng như cũ, thậm chí thời gian mê man càng ngày càng dài hơn…” nói đến đây, bà nhịn không được mà nghẹn ngào một tiếng, cảm thấy thất thố, vội vàng lấy tay che miệng.

Thái Hậu nhìn bà với vẻ tán thưởng, trong lòng âm thầm gật đầu: không tồi, là một người trung thành.

“Gia Tát, ngươi nhìn Thái Tử Phi xem có phải bị tà ma quấy phá hay không,? Xem xem có cách nào để loại trừ?” Thái Hậu đi đến trước giường rồi cúi người, yêu thương vuốt ve trán Âu Dương Tuệ Như, cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, quay đầu, chau mày nói với Đại vu sư.

Gia Tát sắc mặt nghiêm túc, đi đến bên cạnh Thái Tử Phi, cúi người, cẩn thận xem xét khuôn mặt nàng, đột nhiên “A” một tiếng, lại cúi đầu gần hơn, cẩn thận quan sát.

Thái Hậu và mấy người Tần mama vẻ mặt lo lắng, ánh mắt sáng quắc dõi theo từng động tác của Đại vu sư.

Gia Tát quan sát một lúc lâu mới thẳng người nhìn Thái Hậu với vẻ mặt vui vẻ, chắp tay nói: “Thái Hậu, Thái Tử Phi không sao. Mọi người ra ngoài cửa yên lặng một chút, để bổn tọa cầu phúc cho Thái Tử Phi.”

Đám người Thái Hậu nhẹ nhàng thở ra, Gia Tát đã ra tay trừ tà thì chưa bao giờ có chuyện thất bại, mọi người đều vô cùng tin tưởng năng lực của ông ấy, đồng loạt rời khỏi nội thất mà không hề có ý kiến gì.

Đợi mọi người đi hết, Gia Tát lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ tinh xảo màu đen, mở nhẹ nắp bình, đặt sát vào chóp mũi Âu Dương Tuệ Như, để nàng hít vào vài hơi.

Âu Dương Tuệ Như bị một mùi hương nồng nặc xông vào mũi làm tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy ở trước giường là một ông lão hạc phát đồng nhan (tóc bạc mặt hồng hào, già nhưng vẫn tráng kiện),khuôn mặt hiền từ hòa ái. Ông lão vuốt vuốt chòm râu, đang bắt mạch cho nàng, nhìn thấy nàng tỉnh lại mới mỉm cười nói: “Thái Tử Phi đã tỉnh.”

“Ngài là?” Âu Dương Tuệ Như mơ hồ, nửa tháng nay thái y ở Thái y viện đều đã qua chỗ nàng hết rồi, hầu như nàng đều đã quen mặt hết, nhưng ông lão này là lần đầu tiên gặp mặt.

“Bổn tọa là Gia Tát.” Ông lão buông tay đang bắt mạch ra, vuốt râu, mỉm cười thân thiện nói.

Gia Tát sao? Nghe có chút quen tai. Âu Dương Tuệ Như chau mày suy nghĩ một lúc lâu mới chần chừ mở miệng: “Ngài là Đại vu sư Gia Tát sao?” Nếu không thì làm gì còn có ai ở trước mặt Thái Tử Phi mà cao ngạo như vậy, lại còn có thể tự xưng là “bổn tọa”, thuốc men không được nên phải chuyển đến mời thần côn (thầy bùa, pháp sư) sao, Âu Dương Tuệ Như cười khổ trong lòng.

Thấy được sự chua sót và không muốn quan tâm của Thái Tử Phi, Gia Tát bình tĩnh nói: “Thái Tử Phi xin đừng nản lòng, bệnh tình của ngài không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi.”

“Thái y viện có nhiều Thái y như vậy vẫn chữa không khỏi, dựa vào cái gì mà ngài vừa nhìn qua đã có thể kết luận như thế? Ngài là thần tiên sao?” Âu Dương Tuệ Như không giữ được bình tĩnh nên không hề khách khí nói chuyện với Đại vu sư Gia Tát.

Thái độ bất kính của Âu Dương Tuệ Như ngược lại lại được lòng Gia Tát, Gia Tát nheo mắt, giọng điệu mang theo ý cười nói: “Mặc dù bổn tọa không phải thần tiên, nhưng năng lực phán đoán sinh tử vẫn có.”

Âu Dương Tuệ Như chống người ngồi dậy, nửa dựa vào đầu giường, nhếch môi cười nhẹ, vẻ mặt không tin tưởng.

Gia Tát cũng không nổi giận, tiếp tục nói: “Trước kia Bổn tọa có xem qua cho Thái Tử Phi, là số khổ mệnh chi tương, phúc lộc thọ chỉ vu xuất giá chi hậu, mệnh phạm lục sát, trùng tiểu nhân, nửa đời thê thảm như rơi xuống địa ngục, cuối cùng chết không tử tế!” Gia Tát dùng từ dùng câu không hề kiêng kỵ.

(Giải thích lời Gia Tát: Trước kia Bổn tọa đã từng xem cho Thái Tử Phi, là tướng khổ mệnh, sau khi xuất giá thì mất đi phúc lộc thọ, phạm vào lục sát, chạm phải tiểu nhân, nửa đời thê thảm như rơi xuống địa ngục, cuối cùng chết không được tử tế!”--số phận này bần cùng thật)

Âu Dương Tuệ Như nghe vậy mở to hai mắt nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Đại vu sư. Ông thần côn này quả thật có tài nha! Số mệnh của cơ thể này còn không phải là như vậy hay sao?

Gia Tát thấy Âu Dương Tuệ Như vẻ mặt nghiêm túc hơn, không khỏi mỉm cười đắc chí, lại vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi nhấn mạnh từ từ: “Nhưng hôm nay gặp lại Thái Tử Phi, tướng mạo lại hoàn toàn thay đổi, chính là nghịch thiên sửa mệnh, phùng hung hóa cát chi tương (gặp dữ hóa lành). Ngài bây giờ là phúc lộc thọ câu toàn, mệnh cách kỳ quỷ (mệnh cách kỳ lạ đến ngạc nhiên),tiêu hóa tai ách (hóa giải những tai ương, xui xẻo),sau này nhất định mệnh dài trăm tuổi, cao quý không ai bằng. Vậy nên bổn tọa mới nói, lần này Thái Tử Phi không sao, chẳng qua là tự mình dọa mình, lo sợ không đâu mà thôi. Đã có thể nghịch thiên, còn lo gì không sửa được mệnh? Thái Tử Phi thấy có đúng không?”

Gia Tát nói xong, ý vị thâm trường liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như một cái.

Âu Dương Tuệ Như cũng không trả lời, chỉ cúi đầu, im lặng trầm ngâm: Đã có thể nghịch thiên, còn lo gì không sửa được mệnh? Đúng vậy, nàng đã đến đây, không phải chính là nghịch thiên hay sao? Thử hỏi trên đời này, người chết đi có mấy ai có thể sống lại? Nàng ngay cả thiên cũng nghịch được, còn phải sợ hãi một kẻ phàm tục hay sao? Đấu với trời vui vô cùng, đấu với đất vui vô cùng, đấu với người cũng vui vô cùng, chẳng phải kiếp trước Âu Dương Tuệ như nàng cũng hết sức làm vậy hay sao? Quả nhiên hiện giờ là tự mình làm khổ mình.

Muốn sống sót, thì phải ác hơn Giang Ánh Nguyệt, trong lòng nàng dần dần giác ngộ được, tính tình càng thêm kiên cường.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười vì những cảm xúc bi quan tuyệt vọng của mình trước đó, Âu Dương Tuệ Như rốt cuộc không nhịn được mà cười ra tiếng, cười xong, cảm thấy cả người thoải mái không ít, gò má xanh xao lập tức tăng thêm vài phần tươi sáng.

Nàng ngẩng đầu, đang muốn cảm ơn lời khuyên của Đại vu sư Gia Tát, lại phát hiện Đại vu sư đã sớm lặng lẽ rời đi lúc nàng đang ngồi trầm ngâm suy tư rồi.

Thật ra, lần này Âu Dương Tuệ Như là mắc phải tâm bệnh, theo cách nói của hiện đại là “di chứng sau sự tổn thương”. Bởi vì nàng chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng đẫm máu như vậy, nên mới để lại bóng ma tâm lý, chỉ cần tìm được một bác sỹ tâm lý giỏi, làm một lần điều trị tâm lý là sẽ ổn. Vừa đúng, Gia Tát là cao thủ ở phương diện này.

Sau khi Gia Tát rời khỏi nội thất, liền bị Thái Hậu mang gương mặt lo lắng giữ lại, hỏi han tình huống: “Thái Tử Phi thế nào rồi?”

Gia Tát vươn tay chỉ ra trước điện, nhẹ nhàng cười: “Mời Thái Hậu dời bước, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh hơn nói chuyện.”

Thái Hậu cảm thấy khó hiểu liếc ông một cái, gật đầu. Hai người dời bước đến phía hiên bên ngoài điện, bảo thị vệ cẩn thận trông chừng, lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Lúc trước bổn tọa có thay Hoàng Thượng đoán một quẻ ngài còn nhớ không?” Gia Tát hỏi.

“Tham lang di vị, phá quân vọng động, tử vi tinh ảm đạm, Bất Phá mệnh trung phạm sát, e là không thể sống thọ và chết tại nhà, lại còn làm tổn hại đến cơ nghiệp trăm năm của Đại Kim. Quẻ tượng hung hiểm như vậy, ai gia làm sao không nhớ rõ được chứ?” Thái Hậu chân mày nhíu chặt, giọng điệu ngưng trọng, dứt lời, bà nhìn về phía Gia Tát, giọng điệu cầu xin: “Tham lang này rốt cuộc là ở nơi nào?Ngươi không thể chỉ điểm cho ai gia một chút được sao? Ngươi có thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của Đại Kim dao động hay sao?”

(Giải thích lời Thái Hậu: Tham lang lệch vị (Tham lang là sao thứ nhất của Bắc Đẩu, trong ngũ hành thuộc dương Mộc, khí của nó thuộc Thủy. Trong Đẩu Số, Tham lang là sao ham muốn vật chất, đồng thời cũng chủ theo đuổi ham muốn dục tình, do đó hóa khí làm “đào hoa”, chủ về phúc họa, dục vọng, có thể ban phúc cũng có thể giáng họa, cho nên thiện ác lẫn lộn. Mệnh nữ không nên có Tham lang tọa thủ cung Mệnh -- với nữ thì đây là sao xấu),phá hoại, hành động mù quán làm phá hoại quân quyền, tử vi tối tăm, mệnh Bất Phá đụng phải hung thần)

Gia Tát thở dài, phất tay nói: “Bổn tọa xem tinh, cũng không sửa được tinh tượng, lại càng không phải xem bói cho ai, nếu không phải vì Đại Kim, thì sao bổn tọa lại phá lệ mà đem chuyện này nói ra cho ngài? Tham lang ở đâu ngài đừng hỏi nữa, đây đã là thiên mệnh, chúng ta cũng không thể nghịch thiên.”

Thái Hậu nghe vậy thì vẻ mặt tối tăm, dường như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi. Cả đời bà lấy quốc gia làm trọng, nghe tin như vậy bảo lòng làm sao không nóng như lửa đốt cơ chứ!

Gia Tát liếc nhìn bà một cái, bỗng nhiên mỉm cười, giọng điệu cực kỳ thoải mái: “Nhưng mà việc này đã có chuyển biến, ngày hôm sau sau tiệc tối Trung thu, ban đêm bổn tọa xem qua tinh tượng, phát hiện hóa kỵ tinh (đại khái là ngôi sao hóa giải tai kiếp) rơi xuống hoàng thành, hướng về tham lang, hộ tử vi (đại khái ý ở đây là số mệnh bảo hộ người khác),là vì muốn giúp gặp dữ hóa lành mà xuất hiện. Vì vậy còn có thể thay đổi, Tham lang là sao thứ nhất của Bắc Đẩu, trong ngũ hành thuộc dương Mộc biến thành “đào hoa” (đào hoa là chỉ tình cảm nam nữ),thành dục vọng chi ma (biến thành yêu ma dục vọng),lần này bệ hạ phạm phải “hoa đào sát”, hoa đào thì cần phải có hoa đào khắc lại, mà người có thể giúp tiêu hóa thì đang ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”

Thái Hậu nghe vậy thì trong lòng có chút dự cảm, cảm thấy không thể tưởng tượng được mà trừng lớn hai mắt, chỉ về hướng tẩm điện của Thái Tử Phi.

Gia Tát cười ha ha, vuốt râu vừa cười vừa gật đầu: “Đúng vậy! Thái Tử Phi điện hạ chính là mệnh định quý nhân của Hoàng Thượng! Mệnh cách của nàng ấy kỳ quỷ, là tướng nghịch thiên sửa mệnh, phúc lộc thọ vẹn toàn, sau này nhất định quý không tả được! Có Thái Tử Phi ở đây, Hoàng Thượng nhất định có thể gặp dữ hóa lành, phúc thọ lâu dài! Cơ nghiệp Đại Kim có thể hưng thịnh kéo dài trăm năm!”

Thái Hậu giật mình gật đầu, tâm sự đè nén trong lòng mấy ngay nay nháy mắt tiêu tan, cả người thoải mái vô cùng, vỗ tay nói: “Ha ha, con cháu đều có phúc của con cháu, là ai gia quan tâm vô ích rồi!”

Gia Tát đồng ý vuốt râu, hai người nhìn nhau cười.

Gia Tát và Thái Hậu nói chuyện riêng ngoài điện, chỉ khổ cho Tần mama và Tiểu Vũ mà thôi. Hai người liên tục vươn cổ nhìn ra ngoài điện, trông mòn con mắt. Rốt cục là tiểu thư bị làm sao? Cũng phải cho người ta biết chắc chắn một tiếng chứ!

Hai người đang lo âu chờ đợi, bỗng nhiên nghe được tiếng của Thái Tử Phi từ trong nội điện truyền ra, cảm thấy sợ hãi, vội vàng chạy vào nội thất xem xét.

Âu Dương Tuệ Như đã nghĩ thông suốt, trong nháy mắt tinh thần tốt hơn không ít, tự mình sờ sờ trán, nóng đến dọa người, rốt cục cũng ngồi không yên, lên tiếng gọi Tần mama và Tiểu Vũ vào. Nàng phải tự cứu lấy mình, không đánh ngã được Giang Ánh Nguyệt, nàng có chết cũng không cam tâm!

“Ôi, tiểu thư, ngài tỉnh rồi, đã thấy khỏe hơn chưa?” Thấy chủ tử nhà mình tinh thần đã tốt hơn, ánh mắt cũng có sinh khí, Tần mama và Tiểu Vũ vui mừng bước đến hỏi.

“Tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là vẫn còn chưa hạ sốt mà thôi, ta đang nghĩ biện pháp. Mama, sắc cho ta một chén thuốc hạ sốt mang lên đây. Tiểu Vũ, lấy cho ta một thùng nước ấm, ta muốn tắm rửa, nước càng nóng càng tốt! Sau khi tắm xong lại lấy một vò rượu mạnh đến cho ta”. Âu Dương Tuệ Như nghiêng người tựa bên thành giường, phân phó đâu vào đấy.

“Dạ! Nô tỳ lập tức đi ngay!” Nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên tinh thần Thái Tử Phi sáng láng như vậy, hai người không ngừng gật đầu, đều bận rộn làm chuyện của mình.

Trong lòng lo lắng bệnh tình của Thái Tử Phi nên động tác hai người rất nhanh, lập tức đem mọi việc xử lý tốt, thùng đựng nước ấm đặt phía sau bình phong, hơi nóng bốc lên hừng hực, Tần mama cũng đồng thời bưng chén thuốc vừa sắc bước vào cửa, Tiểu Vũ cũng ôm vò rượu mạnh tiến vào theo, đứng một bên, trông mong chủ tử nhà mình uống thuốc.

Âu Dương Tuệ Như cầm chén thuốc, một hơi uống hết, đi đến sau bình phong, nhanh chóng cởi bỏ xiêm y, gọi Tần mama dùng khăn nhúng nước nóng, chà lau thân thể cho nàng, lau qua hai lượt, đến khi thân thể ửng hồng mới bước vào thùng tắm. Ngâm người khoảng chừng một chén trà, ra hết mồ hôi, nàng lại bước ra khỏi thùng, bảo Tiểu Vũ dùng một cái khăn khác, thấm rượu mạnh chà sát lên người nàng, cũng lặp lại hai lần như trước.

Tuy hai người không hiểu tại sao tiểu thư lại muốn làm việc rườm rà như vậy, nhưng cảm thấy tiểu thư nhà mình kiến thức rộng rãi, nàng làm gì đều có đạo lý riêng của nàng, nên không hỏi nhiều, chỉ nhất mực làm theo.

Đến khi giày vò xong, Âu Dương Tuệ Như thay một bộ quần áo lót sạch sẽ, mang theo một người nặc nồng mùi rượu, tinh thần thoải mái nằm ngã ra giường, sờ trán lần nữa, quả nhiên nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, nàng nở nụ cười thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.