Chương trước
Chương sau
Cảm nhận được cả người tiểu nha đầu cứng ngắc trong khuỷu tay, Thế Tông nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Âu Dương Tuệ Như, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, chỉ là một vài con vật bị mùi đồ ăn hấp dẫn đến mà thôi, đuổi đi là được, không việc gì.” Khu vực săn bắn sớm được sắp xếp dọn dẹp một lần, động vật có tính nguy hiểm đều bị đuổi hoặc tạm thời khoanh vòng nuôi dưỡng, hẳn là không có việc gì.

Trong lòng Âu Dương Tuệ Như rất rõ ràng, việc này nhất định là do Giang Ánh Nguyệt giở trò, không thể không có chuyện gì được, nhưng quanh quẩn bên tai là giọng nói trầm thấp hùng hậu an ủi của Thế Tông, nàng lại cảm thấy vô cùng an toàn, thân thể cũng dần dần thả lỏng, nhu thuận gật đầu, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, tin tưởng với ỷ lại Thế Tông.

“Ờ, không có việc gì đâu, có phụ hoàng ở đây, đừng rời khỏi phụ hoàng là được.” Bị cặp mắt trong suốt như vậy của Âu Dương Tuệ Như nhìn mình, trái tim Thế Tông bỗng mềm hẳn, không khỏi cười nhẹ thành tiếng, lần đầu tiên cảm thấy, bảo vệ một người, cho nàng an toàn, cảm giác như vậy làm cho hắn thấy thật thỏa mãn.

Thị vệ đi xem xét tình huống rất nhanh đã trở lại, biểu tình có chút căng thẳng, nửa quỳ bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, không biết từ chỗ nào chạy tới hai con gấu ngựa, cảm xúc chúng nó dường như có chút khác thường, đang xông vào nơi này, bọn nô tài khống chế không được.” Hai con gấu ngựa kia giống như đã bị bỏ đói mấy tháng, trong mắt đều nhiễm lục quang, đánh thẳng về phía trước, cơ bản ngăn căn không được.

Thế Tông gật đầu, phất tay nói: “Lại thêm vài người.” Trong bãi săn thế vậy mà có gấu ngựa xuất hiện? Là do cấm vệ sơ sẩy hay là có người nào cố ý sắp xếp? Thế Tông nhíu mi nghiền ngẫm.

Bọn thị vệ lại kéo thêm một đội nhân mã qua đến trợ giúp, ý định thu phục gấu ngựa, chắc chắn đảm bảo Hoàng Thượng được an toàn.

Giang Ánh Nguyệt ra vẻ hoảng sợ, co đầu rụt cổ trốn ở một góc nhìn lướt qua năm tên thị vệ lưu lại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nghĩ ngợi: đã đến lúc rồi.

Đột nhiên có một tiếng xé gió truyền đến, từ trong rừng rậm vọt ra mười tên thích khách mặc đồ đen, hùng hổ liều chết xông đến gần nhóm người Thế Tông.

“Bảo vệ Hoàng Thượng!” Mấy thị vệ phản ứng cũng không chậm, gần như ngay lúc thích khách lao ra thì bọn họ cũng đã dàn xong trận hình, bao bọc xung quanh để Hoàng Thượng và Thái tử phi ở bên trong, bảo vệ cẩn thận, mà Giang Ánh Nguyệt cũng thừa lúc bọn họ không chú ý cũng tiến vào vòng bảo hộ, núp ở phía sau Âu Dương Tuệ Như.

Âu Dương Tuệ Như vẫn chú ý hướng đi Giang Ánh Nguyệt, thấy nàng ta núp ở phía sau mình, trong lòng mừng thầm. Tốt, bản thân mi nên đến gần chút, cũng tiện cho ta trông chừng mi, tìm dịp cướp vai càng dễ dàng hơn.

Thích khách người đông thế mạnh đánh nhau cùng với bọn thị vệ, dần dần trận hình bị phân tán, lộ ra sơ hở, có hai tên thích khách võ công đặc biệt cao cường ẩn ẩn có xu thế đột phá vòng vây.

Biểu cảm Thế Tông vẫn bình tĩnh, xoay mặt nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như bên cạnh, vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, ôn nhu phân phó, “Tiểu nha đầu ngoan ngoãn đợi ở trong này, đừng có lộn xộn, trẫm đi một chút sẽ trở lại.” Giọng điệu ngạo nghễ, rõ ràng không để mấy tên thích khách này vào mắt.

Âu Dương Tuệ Như vội vàng nhu thuận gật đầu, đợi cho Thế Tông thật sắp bước ra, vội kéo tay hắn lai, giọng điệu lo lắng dặn dò: “Phụ hoàng phải cẩn thận chút!”

“A ~” dưới tình huống thế này, Thế Tông cảm thấy tâm tình thật tốt, nhịn không được cười nhẹ một tiếng. Hắn bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương trong lòng bàn tay, cam đoan lại như thề thốt: “Yên tâm, trẫm không có việc gì, lại càng không để ngươi có chuyện!” Dứt lời, hắn nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt núp ở phía sau Âu Dương Tuệ Như, nháy mắt giọng điệu ôn nhu biến thành nghiêm khắc, “Cẩn thận bảo vệ Thái Tử Phi!”

“Nô tỳ tuân mệnh!” Giang Ánh Nguyệt vội vàng gật đầu, thông minh tiến lên hai bước, che chắn trước người Thái tử phi.

Thế Tông thấy thế vừa lòng, rút bội đao bên hông ra, khóe miệng hơi hơi cong lên, nháy mắt người đã nhảy vào vòng chiến đấu, gần như chưa cho đối phương thời gian, giơ tay chém xuống, hai chiếc đầu người đã bay thành vòng rơi trên bụi cỏ lẫn vào bóng tối.

Có Thế Tông gia nhập, bọn thị vệ nhất thời thư thả hơn không ít, khí thế tăng vọt, làm cho đối thủ dần dần vô lực chống đỡ. Mỗi khi có thích khách đến hơi gần Thái tử phi một chút, lập tức liền bị Thế Tông cho một đao, ra tay tàn nhẫn, tuyệt không chùn tay hay bối rối.

Âu Dương Tuệ Như nghiêm mặt tái nhợt, cố nhịn cảm giác buồn ôn, nhìn Thế Tông như sát thần, mỗi lần xuống tay đều là một sinh mệnh, trên mặt còn mang theo ý cười thoải mái như đi dạo chơi hoa viên nhà mình.

Người bưu hãn như vậy, thật sự cần nàng đi cứu sao? Nàng cảm thấy thật nghi ngờ.

Ngay lúc sát thủ gần như sắp tiêu diệt hết, mấy thị vệ vừa hơi thả lỏng một khắc, lại có chuyện xảy ra, bỗng nhiên một mũi tên từ cách đó không xa bay vọt tới, mục tiêu chính là hoàng đế Thế Tông trong đám người.

Giang Ánh Nguyệt sớm đã đi xa bốn năm thước, đang dần dần tiếp cận Thế Tông. Nghe thấy tiếng xé gió rất nhỏ, ánh mắt nàng ta sắc bén, miệng thì hô to một tiếng ‘Hoàng Thượng cẩn thận’ liền nhào người lên, đinh đỡ tên giúp Thế Tông.

Nhưng mà, Giang Ánh Nguyệt vừa tiến một bước, đã bị một đôi tay túm lấy áo, kéo mạnh về phía sau, bởi phía sau Âu Dương Tuệ Như vẫn nhắm mắt theo đuôi đi theo nàng ta, nương theo quán tính của nàng nhào về Thế Tông mà tiến tới, miệng kêu to, “Phụ hoàng cẩn thận!”

Giang Ánh Nguyệt thấy Âu Dương Tuệ Như sắp đẩy Thế Tông ngã, lập tức kéo giật lại. Hai người liền dính mất đà dín vào nhau té lăn quay mấy vòng trên mặt đất, bị một khúc cây ngăn cản mới khó khăn dừng lại.

Mà mũi tên âm thầm phóng tới kia, ‘kịch’ một tiếng, ghim vào thân cây vốn là chỗ Thế Tông đứng lúc nãy, đuôi tên lay hai cái, có vẻ muốn rơi ra, hiển nhiên, lực đạo tên này cũng không nặng, lực sát thương không lớn.

Vậy mà không cần đỡ tên cũng thành công ? Âu Dương Tuệ Như xoay người ngồi dậy, nhìn mũi tên kia trên thân cây, trong lòng còn có chút không thể tin được kế hoạch của nàng lại thuận lợi như vậy.

Thế Tông cũng lập tức xoay người, quan sát vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ của nàng, chân mày nhíu chặt lại, đang định nói gì đó, trong rừng rậm lại liên tiếp vọt ra nhiều tên thích khách.

Giang Ánh Nguyệt người như vậy, tâm tư kín đáo, tính tình độc ác, chiêu thứ nhất không thành, đương nhiên còn có lần hai, lần ba, làm sao có thể dễ dàng nhận thất bại kia chứ?

Ánh mắt nàng ta âm ngoan, ngón tay khẽ động khó có thể nhận ra, lập tức thích khách mới nhảy ra được phân công, tập hợp lại lấy hết toàn lực giao đấu với bọn thị vệ, tên còn lại thì vác đao, chém về phía Thế Tông.

Giang Ánh Nguyệt cũng vội vàng đuổi theo để tùy thời mà hành động.

Thấy thích khách còn chưa chịu yên, có một người chạy lại bọn họ, thanh đao liên tục chém xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn Âu Dương Tuệ Như trắng bệch, không chút suy nghĩ liền bổ nhào vào lên trên người Thế Tông, ôm chặt lấy hắn, trong lòng kêu rên: cứ nghĩ thoát được mũi tên, hóa ra còn phải đỡ đao thay! ? Quên đi, bất cứ giá nào cũng trả!

Thế Tông đang định đứng lên nghênh địch, không nghĩ tới bị Âu Dương Tuệ Như nhào đến như thế, lại ngồi trở lại, chỉ có thể nhìn thích khách kia giơ đao chém lại đây, hai mắt ác liệt.

Lưỡi dao chưa đến, dĩ nhiên đao phong đã đánh tới, sau lưng Âu Dương Tuệ Như rét run, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Tâm tình Thế Tông còn khẩn trương hơn Âu Dương Tuệ Như nhiều, mắt thấy đao phong bổ tới trên người tiểu nha đầu, trái tim của hắn sắp ngừng đập luôn, một đao này chưa xuống, lại như cắt vào lòng của hắn, chém trái tim của hắn thành hai nửa, đau không thể tả!

“Không!” Thế Tông quát lên một tiếng lớn, ngay lúc lưỡi dao cách lưng Âu Dương Tuệ Như cận mấy tấc liền đưa tay bắt được, giữa ngón cái và ngón trỏ bị lưỡi đao sắc bén cắt qua, máu tươi từ cổ tay hắn chảy xuống, nhỏ giọt ở trên lưng Âu Dương Tuệ Như.

Cảm giác ấm áp truyền trên lưng, nhưng không có đau đớn, Âu Dương Tuệ Như ngoái đầu, vừa vặn đối diện hàn quang của lưỡi đao, một trận run rẩy từ trong lòng nàng lại hiện lên.

Thế Tông là người mạnh mẽ như vậy, đón nhận đao phong này gân xanh nổi hẳn lên cả mu bàn tay, hiển là cố sức cả mười phần, có thể thấy được người tới võ công cao không kém gì hắn, nếu này một đao thật sự chém xuống, nàng không chỉ bị thương mà thôi, mà là cắt thành hai nửa, chết không toàn thây.

Ý thức việc mới vừa thoáng gặp qua tử thần, cả người Âu Dương Tuệ Như run run, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước. Hiện giờ nàng cực kỳ sợ hãi, có thể nói là sợ hãi đến cực điểm.

Thế Tông cắn răng, liều mạng lấy tay chặn đao, không cho lưỡi đao tiếp cận người trong lòng một phần nào.

Thích khách kia cũng đang âm thầm thi lực, thậm chí còn dùng cả hai tay áp chế chuôi đao đâm xuống.

Nhánh cây phía sau Thế Tông chịu không nổi áp lực lớn như vậy, phát ra tiếng nứt gãy rắc rắc, tiếng gãy vang lên, sau lưng Thế Tông trầm xuống, thân mình có xu hướng ngã ra sau, lại khó có thể ngăn lại, lúc này hắn mới phát hiện, sau lưng chính là hồ nước, bọn họ nãy giỡ được nhánh cây đỡ lại.

Sau lưng mất dần điểm tựa, thân mình Thế Tông dần dần ngã ra sau, đao phong cũng dần tiếp cận lưng tiểu nha đầu hơn một chút, hắn nhíu mày, không để ý lưỡi dao cắt giữa ngón cái với ngón trỏ thật sâu, giữ đao càng chắc, chỉ còn chờ bọn thị vệ đưa người tới cứu viện thôi.

Nhưng mà, thích khách gia nhập cuộc chiến về sau võ công càng mạnh hơn so với trước kia, bọn thị vệ không có cách tách ra, mỗi khi muốn đến đây cứu viện, lại bị cuốn lấy, tình huống thập phần nguy cấp.

Thế Tông cắn răng, một tay đỡ đao, một tay ôm tiểu nha đầu trong lòng càng chặt. Vô luận như thế nào, hắn cũng không buông tay, không thể chứng kiến nàng bị thương tổn.

Nhánh cây lại nứt gẫy thêm mấy phần, hai người mất đà, đao cũng theo thế chém xuống, đúng lúc này, một tiếng kim loại sắt bén đâm vào da thịt ‘xoạt’ truyền đến, bỗng thích khách kia thả tay, mềm oặt ngã xuống, vẻ mặt đều là biểu tình không dám tin.

Thế Tông ném đao xuống, nhíu mày nhìn hướng thích khách ngã xuống, chỉ thấy Giang Ánh Nguyệt nắm một con dao nhỏ đứng tại chỗ, tay đầy máu tươi, biểu cảm kinh hoàng nhìn bọn họ, ấm ách tiếng được tiếng mất hỏi: “Hoàng Thượng, Thái Tử Phi, các ngài không sao chứ?”

Thế Tông gật đầu, vẻ mặt thả lỏng. Âu Dương Tuệ Như trợn trừng hai mắt, bình tĩnh nhìn tay Giang Ánh Nguyệt nhiễm máu tươi, ánh mắt dần dần mờ mịt.

Giang Ánh Nguyệt vẫn thành công ! Cứu được Thế Tông hoàng đế, cũng cứu Thái Tử Phi! Công lao này, có thể hơn cả nguyên gốc trong kịch bản, lần này, bảo nàng làm thế nào ngăn cản nàng ta thượng vị đây?

Nghĩ như vậy, tuyệt vọng và thất bại đột nhiên đánh úp lại, Âu Dương Tuệ Như vùi vào trong lòng Thế Tông, không muốn đối mặt nữ nhân tay đầy máu tươi trước mắt này.

Thế Tông cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Tuệ Như đang làm đà điểu, định đứng dậy, nhánh cây phía sau đột nhiên gãy, hắn thầm than trong bụng, trước hết gắt gao ôm người vào trong lòng mình, bảo hộ kín kẽ không một khe hở, mất đà ngã nhào xuống, bõm một tiếng rơi vào trong hồ, nhận ngay cái lạnh thấu xương.

“Phụ hoàng, ta không biết bơi.” Âu Dương Tuệ Như rơi vào trong nước, vội vã kêu lên, ngay cả danh xưng cũng đã quên.

Thế Tông mím môi, quạt nhanh tay hơn, nhìn tiểu nha đầu đang quờ quạng trong nước sâu, cánh tay càng quạt mạnh, đẩy nàng bên bờ trước, không đợi nàng lấy hơi xong, liền hung dữ chất vấn: “Không phải trẫm bảo ngươi ở yên một chỗ hay sao? Ngươi chạy tới làm gì? Hử?”

“Nhi tức… Nhi tức muốn cứu ngài.” Âu Dương Tuệ Như ho khan hai tiếng, chột dạ đáp.

Hôm nay, nàng chẳng những khiến Thế Tông chắn đao giùm nàng, còn làm cho Giang Ánh Nguyệt thuận lợi cứu giá, việc này cùng kế hoạch nguyên bản của nàng quả thật là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nàng đã thất bại, không có lời nào có thể hình dung.

“Cứu trẫm? Nếu ngươi không nhào qua đây, trẫm vẫn có thể tránh ám tiễn kia. Ngươi có biết hay không, hôm nay ngươi thiếu chút nữa để cho người ta chém ra làm đôi? Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì? Căn bản trẫm không cần ngươi tới cứu!” Thế Tông kiềm giữ bả vai gầy yếu nàng, dùng giọng điệu nghiêm khắc che giấu nỗi sợ của mình. Lần đầu tiên hắn nhấm nháp mùi vị sợ hãi kể từ lúc sinh ra đến nay, mà lại là trên người tiểu nha đầu này, cảm giác này, suốt đời hắn khó quên, tuyệt đối không muốn nếm thử lần thứ hai.

Âu Dương Tuệ Như giật mình, đúng vậy, nàng đang làm gì? Thế Tông sao lại cần nàng tới cứu? Giang Ánh Nguyệt đỡ tên, mấy tên sát thủ thấy kế hoạch thành công, đương nhiên sẽ lập tức rút khỏi, cho dù Thế Tông không cần, công lao cứu giá của Giang Ánh Nguyệt vẫn có thể thành thật như cũ.

Cũng cùng một chuyện, nàng làm thì không giống. Sát thủ sẽ không bận tâm sinh tử của nàng, hiển nhiên sẽ không xuống tay lưu tình với nàng, nàng lao đến đỡ, chỉ có thể là tự tìm đường chết, huống chi, người ta căn bản không cần nàng lên đỡ, lần này nàng lao ra, ngược lại còn gây phiền hà cho Thế Tông thêm.

Giang Ánh Nguyệt có bàn tay vàng, làm như thế nào, mọi chuyện đều có thể viên mãn, mà nàng, chỉ cần vô ý, phân tâm một chút đều có thể trả giá bằng cái chết, vật hi sinh với nữ chính, cách biệt một trời một vực như vậy đó.

Nghĩ đến đây, hàn ý đao phong tiếp cận lưng lại lần nữa trồi lên, lại bị Thế Tông hung hăng ghét bỏ, Âu Dương Tuệ Như cả người run run đứng dậy, một đôi mắt đẹp nháy mắt đã bị nước mắt tràn ngập, có vẻ không không còn chút sức lực nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.