Vào mùa này, bình minh luôn tới muộn.
Lãnh Lăng Duệ ngồi sai vô Lăng, mặt vô biểu tình bật máy,chiếc xe im lặng vòng ra khỏi khu dân cư.
Tiêu Dương ngồi cạnh Lãnh Lăng Duệ, giờ hắn nhìn phong cảnh tịch liêu ven đường với các cửa hàng đóng chặt bằng đôi mắt nhập nhèm ngập nước.Thực ra, với những người như bọn họ,chỉ cần uống 1 ly cà phê đặc thì 1,2 đêm không ngủ cũng chẳng sao,chỉ là mặt mày tiều tụy, mắt vằn tơ máu,đau nhức huyệt thái dương,ăn không thấy ngon.. thôi.Sẽ không có trạng thái như nghiện thuốc :mắt ngập nước ,ngáp mấy ngày liền.
“Ta nói này ,” Tiêu dương quay đầu,chỉ vào mình, kêu rên với Lãnh Lăng Duệ : " tình trạng của ta có được tính là tai nạn lao động không ? "
Lãnh Lăng Duệ thậm chí lười lườm hắn 1 cái, xuy 1 tiếng : " ngươi bị thương gì ? "
Tiêu dương thở dài:“Hủy dung có tính không?” Nói xong ,lại ngáp 1 cái thật to, trong mắt càng nhiều nước.
" Ngươi có dung bao gì mà bị hủy ? "
Tiêu dương bi phẫn:“Huynh đệ,làm người không thể độc ác như vậy ! chịu đựng 1, 2 ngày thì chẳng tính làm gì,nhưng giờ đã 10 ngày mà ta không được an ổn ngủ 1 giấc a ! Ngươi nhìn quầng thâm mắt này, còn bọng mắt sưng này, cằm lún phún râu này, còn có thể nhìn sao… "
Gân xanh trên trán Lãnh Lăng Duệ nhảy dựng : " Thiên Duệ là thanh lâu sao ? cả ngày ngươi biến thành cành đào di động để làm chi ? "
“……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hang-yeu-nghiet/3163042/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.