Khi đi đến gần một bờ hồ,đột nhiên ở trên cầu lao xuống nước một nhân,Hải đường thấy vậy liền cuống quýt thốt lên theo bản năng.
-Có người tự tử,có người tự tử.
Nói xong định nhảy xuống liền bị Mặc Phong vươn tay ngăn lại,tiếng của Mặc vân cao giọng hạ lệnh.
-người đâu,cứu người đó lên.
Liền từ trong đám đông tách ra một nhân không chút do dự lao vào làn nước buốt giá bơi về phía người nọ rồi vớt lên bờ.Hải đường vội vã ngồi xuống cạnh người gặp nạn,vỗ nhẹ lên lưng.
Người đó là một nữ nhân tầm 30 tuổi, sau khi ho khan một trận liền bắt đầu dấm dứt khóc lóc không thôi.Hải đường nhẹ nhàng khuyên giải.
-chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết,không cần phải tìm đến cái chết…
-vốn ván đã đóng thuyền,còn có thể giải quyết được nữa sao?
Tiểu nương tử đó vừa nói vừa khóc,vô cùng thương tâm,Hải đường thầm nghĩ nhanh:”này đúng là rảnh rỗi mua việc vào người a,ta vừa mới chân ướt chân ráo vào kinh thành cớ sao đã đen đủi đụng chuyện trời ơi rồi?”
Than thở là vậy nhưng đã cứu người thì giúp cho trót,đành nói thêm.
-vị nương tử này,ngoài trời lạnh quá không tốt cho sức khỏe của nàng chi bằng vào tửu lầu kia ngồi uống ly trà cho ấm bụng rồi có gì nói ra biết đâu ta giúp được.
Vị nương tử nghe thế vừa khóc như được mở vòi nước vừa nghẹn ngào nói.
-ta đã muốn chết sao còn cứu sống ta làm gì?một kẻ không giữ được tướng công như ta,còn bị tướng công hưu thư,ta còn mặt mũi sống tiếp sao?
Hải đường đầu đầy hắc ám,thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hai-nguyen-duong/1401921/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.