Gương mặt Tử hồng nở hoa tươi rói,tâm xấu xa nghĩ,Huyết vân chỉ còn một tay,như cá nằm trên thớt,hắn mặc sức mà chà đạp dày vò …
Huyết vân nghe thế,khóe môi khẽ cong,vẽ lên nụ cười ôn nhu hết mực,đôi mắt dường như cũng lấp lánh nắng vàng,trong đáy mắt chứa thiên ngôn vạn ngữ.Như cách đây mấy tháng,2 người còn ngồi đối diện cùng hợp tấu,trong tiết trời se lạnh,cánh bạch đào tung bay,hắn vì ngài đã soạn bao khúc nhạc,nhạc tương tư ngài lại chẳng cảm nhận ra.
Chuyện xưa như mây khói…quay đầu lại,người và ta đã cách biệt ngàn trùng.
Huyết vân nâng thanh kiếm,cặp lông mày nhăn tít,hàm răng cắn chặt,dùng sức lia đừơng kiếm sắc,máu đỏ liền văng ra,cánh tay trái đập xuống mặt tuyết trắng,máu từ cánh tay loang ra,máu nơi vết thương chảy xuống.
Tử hồng thấy thế liền buông tay cầm kiếm xuống,ngửa đầu cười khoái trá.Tư không thì lặng người lại,trơ mắt nhìn…
Huyết vân vẫn đứng thẳng lưng,đối mặt nhìn ngài.Gương mặt Huyết vân đổ đầy mồ hôi lạnh,đôi môi trắng bệch mím chặt lại chịu đựng,khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ nhưng vẫn cố gượng cười.Ánh mắt cong cong chứa nhu tình chẳng cách gì che dấu,ngấn lệ long lanh nơi khóe mắt nhưng thủy chung không lăn ra.
Thế gian bể tình mênh mông nhưng tình này khó tỏ…nên lệ chẳng dám tuôn…
Sau này chẳng thể cùng người hợp tấu…mong sao trong mộng lại được tương phùng,vì người gảy tiếp khúc nhạc dang dở,phổ khúc tương tư để người được hiểu lòng ta.
Tiếng vó ngựa từ xa vọng tới dồn dập,Tử hồng nhíu mày nhìn,nhận ra quân phục Bắc kỳ thì lấy làm kinh ngạc.Tư không bấy giờ mới chợt tỉnh cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hai-nguyen-duong/1401906/quyen-1-chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.