Hải đường ngày đêm vẫn chăm chỉ “ngốn ngấu” y thư,được Mộc y chỉ điểm phối chế thêm nhiều loại dược mới lạ,thỉnh thoảng lăng xăng tới xem tình hình luyện Bạch linh tới đâu,rảnh rỗi hơn lại vác giỏ mây đi thám hiểm rừng sâu núi thăm.
Tóm lại là lúc nào cũng khiến bản thân bận bận rộn rộn,mà thật ra bên cạnh Hải đường hầu như lúc nào cũng có người đeo bám,đặc biệt là mỹ thiếu niên tiểu Hoa kia,bám còn hơn keo dính.
Hễ ngẩng mặt lên,hễ liếc mắt sang liền được ngắm mỹ nam thỏa thích,đương nhiên đó cũng là một trong các cách nhằm giải tỏa stress hữu hiệu của Hải đường,tội tình gì không sử dụng.Nhất là khi tiểu mỹ nam ấy còn chủ động quấn quýt như mèo con bên cạnh,không ngừng meo meo cọ cọ.
Haizzz,thật sự là iu không chịu nổi.
Đại mỹ nam khuynh thành thanh y kia thì không có dùng cách trẻ con đó để gây sự chú ý với Hải đường.Mặc phong đơn giản chỉ lặng lẽ bên cạnh nàng,cũng chẳng nói năng nhiều,thường thì Hải đường hỏi gì thì hắn đáp lấy.
Chất giọng của Mặc phong vừa ấm áp lại có cả sự mát lịm,trong từ tốn thong dong lại có cả cứng rắn nghiêm nghị,khiến cho mỗi lần nghe hắn trò chuyện Hải đường như bị mê đi.Sự lôi cuốn trong cách nói như thể là tự nhiên vốn dĩ,làm cho nàng hâm mộ không thôi.
Hải đường hiện giờ rất bằng lòng với những gì thiên thượng đã an bài,tuy nhiên đôi lúc lại trỗi dậy ham muốn được lang bạt đó đây.Chỉ là muốn là một chuyện còn làm được hay không lại phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hai-nguyen-duong/1401896/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.