Mộ dung tuyết không khẽ quay người nhìn một vị sư…
Một vị hòa thượng mặc áo cà sa đứng yên lặng nhìn thẳng phía trước,cả cơ thể như bất động mặc gió thổi nhẹ tà áo tung bay…
Tuyết không cứ ngẩn ra ngồi nhìn lâu thật lâu,còn vị sư chùa đó cũng chỉ giữ mãi một tư thế như sắp hóa đá tới nơi.
Dải lụa trắng băng mắt của đại sư hút lấy ánh mắt nàng…
Cuối cùng nàng đứng dậy và tiến về phía nhà sư,dừng lại ở một khoảng cách nhất định,nàng ngập ngừng mở miệng.
-đại sư …người sao lại xuất hiện ở chỗ này?
-đại sư?...
Tuyết không nhẹ giọng vấn thêm lần nữa,hòa thượng mới nhúc nhích,hơi nghiêng mặt sang,gương mặt nam nhân ngoài 30,trầm ổn,cương nghị…
Mùi của nắng…
Nàng giật mình,muốn tiến gần hơn chút nữa để gửi cho rõ ràng nhưng không dám mạo phạm.
Tuyết không vô cùng thích mùi nắng,cung nữ nói chỉ cần nàng mỗi ngày đều vui vẻ thì ngày ngày đều có nắng tốt để mang chăn gối ra phơi.Mỗi lần trời tắt nắng cung nữ mang đồ vào,nàng đều lao tới hăm hở ôm lấy,lăn lộn một hồi hít hà chán chê mê mệt.Cung nữ nói lúc đó trông nàng rất giống một con mèo đang chơi thật hăng say.
-đại sư…?
Thấy nhà sư chẳng buồn mở miệng,nàng lại do dự tiếp.
-ngài không ở trong chùa sao lại chạy lung tung tới đây?
-ngài có biết đây là đâu không?là hoàng cung đó.
-mặc dù nơi này là lãnh cung nhưng cũng là nơi ở của nữ nhân,đại sư,ngài tới chỗ này có phần không thỏa đáng.
-đại sư,ngài cứ nhìn chằm chằm ta hoài như vậy thật vô lễ.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hai-nguyen-duong/1401890/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.