Chương trước
Chương sau



Thiên Hạ
Chương 477 : THUẬN TẮC HƯNG THỊNH
gacsach.com
Trong triều phòng Tử Thần điện. Lý Hanh đang đứng trước cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn bên ngoài. Tử Thần điện vệ đêm yên tĩnh lạ thường, động tĩnh của Trường Tôn gia ngoài Đan Phụng môn thấm thoát như gửi sấm gió đêm truyền đến bên tai hắn. Bất mãn của Trưởng Tôn gia là nằm trong dự liệu của hắn. Việc xảy ra chiều nay tại Bình Lâu ở Bình Khang phường đã gây một rắc rối khó gỡ cho Lý Hanh, Hắn vừa mới dẹp yên việc của An Bảo Ngọc thì lại xảy ra sự kiện đau đầu này, cũng như đánh thẳng một bạt tay vào mặt hắn, một lần nữa đấy quân Vũ Lâm và Kim Ngô vệ vào thế cho thiên hạ bàn tán.
Dù cho sự kiện này đã bị hắn dùng thủ đoạn thép bình ổn, nhưng hắn biết sự kiện này đã tạo thành vết nứt trong mối quan hệ giữa Kim Ngô vệ và Vũ Lâm quân, hơn nữa còn khó mà bù đắp chắp vá lại. Muốn cứu vãn bất mãn của quân Vũ Lâm chỉ có giết Vương Việt tạ tội. Nhưng nếu giết Vương Việt thì làm sao đối diện với Kim Ngô vệ. Thái độ của Kim Ngô vệ rất cứng rắn, không những không được giết Vương Việt, cả những binh sĩ cùng tham gia vào vụ đánh nhau này một người cũng không đụng được, Điều này khiến Lý Hanh khó xử cực kỳ, không động động Vương Việt thì hắn làm sao động các binh sĩ Kim Ngô vệ khác được?
Lý Hanh thầm thở dài trong lòng, hắn không cách nào lưỡng toàn, hắn chỉ có thể bảo vệ được Kim Ngô vệ và Quan Trung quân, đây là cái gốc đế hắn lập thân, còn Vũ Lâm quân hắn đành phải đợi sau này dần dần đi điều chỉnh và dỗ dành sau vậy. Lý Hanh tối sầm mặt quay lưng lại nói với Vương Củng và Trần Huyền Lễ một bên: “Việc này cứ xử trí thế này, nhưng ta cũng cảnh cáo các người cấm không có lần sau. Trần tướng quân, ngươi tốt nhất là quản lại Kim Ngô vệ và quân Quan Trung của ngươi, nhất là Kim Ngô vệ, có gây chuyện liên tục, cả ta cũng đã có nghe tin, ta chỉ có thể nhượng bộ ngươi lần này, lần sau ta tuyệt không dung tha.”
Trong lòng Trần Huyền Lễ thở phào nhẹ nhõm, dù cho Chính sự đường đã khẩn cấp có quyết định cho bình ổn, nhưng thái độ cuối cùng của Lý Hanh mới thật sự có thể kết thúc việc này. Trần Huyền Lễ cũng đã bị áp lực rất lớn từ phía quân đội. Kim Ngô vệ tuy không chịu nhận lỗi, và còn yêu cầu phải trảm thủ toàn bộ binh sĩ Vũ Lâm quân đã tham gia vào vụ xung đột này để đền mạng cho ba binh sĩ Kim Ngô vệ đã chết trong lần xung đột này. Dù biết đây là điều không thể, nhưng với binh sĩ Kim Ngô vệ thì hắn cũng đỡ khó xử, dẫu sao hắn cũng đã nỗ lực lớn nhất mức có thể.
Trần Huyền Lễ tuy cũng không mấy thích Vương Việt, nhưng lần này hắn lại không thấy đây là lỗi của Vương Việt, song phương đều có trách nhiệm, là do Trường Tôn Nam Dực động thủ đánh Vương Việt, hắn cho rằng đây mới là nguyên do thật sự dẫn đến mâu thuẫn ngày càng gây gắt, nên hắn phải ra sức bảo vệ Vương Việt, để Vương Củng còn cảm kích hắn.
Trần Huyền Lễ khom người nói: “Ty chức đảm bảo sẽ không còn có lần sau nữa.”
Lý Hanh gật gật đầu nói: “Ngươi đi về an ủi thuộc hạ mình đi! Ta còn có việc khác phải bàn với Vương tướng quốc.”
“Tuân lệnh! Ty chức cáo từ!”
Sau khi Trần Huyền Lễ lui xuống. Lý Hanh mới quay sang nói với Vương Củng: “Thật là kỳ lạ, sao hắn lại đồng ý với phương án của ta?”
Ý Lý Hanh muốn chỉ Lý Khánh An. Vương Củng cũng trầm tư một lúc bèn nói: “Thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ lạ, dù cho Độc Cô Trường Phụng có liên can trong vụ này, nhưng hắn cũng chẳng quan trọng gì trong sự kiện. Với phong cách hành sự như ở Tân Phong huyện của Lý Khánh An, hắn chắc chắn sẽ thẳng tay trừng trị Kim Ngô vệ, hơn nữa lần này lại là cơ hội ngàn vàng để hắn mua chuộc Vũ Lâm quân và Trường Tôn gia, cớ sao hắn lại có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Quả thật nằm ngoài dự liệu của người khác. Thuộc hạ đoán rằng rất có khả năng là do chiến dịch Hà Lũng sắp bùng nổ. Thời gian này hắn không muốn đắc tội chúng ta, nên mới đồng ý phương án vừa rồi của điện hạ.”
Lý Hanh không có trả lời, hắn chỉ khoát tay ra sau lung đi lại trong phòng, hắn cũng đồng ý với cách phân tích của Vương Củng, chắc là do Lý Khánh An lo việc này sẽ ảnh hưởng đến chiến dịch Hà Lũng. Từ nội dung trong chiếu thư Trung thư tinh đã soạn thảo đã phần nào nhận ra. Lý Khánh An trong chiếu thư đã nói rõ chiến dịch với Thổ Phồn sắp bùng nổ. Vì nghĩ thông điểm này mà trong lòng Lý Hanh lại có ý nghĩ to gan hơn, liệu Lý Khánh An có thể có nhượng bộ nhiều hơn chăng? Tuy chú lực tham gia chiến dịch Hà Lũng đều là quân An Tây, nhưng về tiền, lương thực và vật tư quân dụng cần thiết đều phải do Trường An xuất. Lý Khánh An chắc chắn có việc phải cầu mình. Vậy liệu có thể lợi dụng chiến dịch lần này đòi lợi ích lớn hơn từ phía Lý Khánh An không? Như để hắn nhượng ra một chân trong Chính sự đường chẳng hạn?
Nói đến đây, Lý Hanh lại quay sang nói với Vương Củng: “Nếu ta muốn giành lại số ghế trong Chính sự đường của chúng ta, ngươi nghĩ có khả năng không?”
Vương Củng nghĩ ngợi một lúc, nói: “Thuộc hạ cảm thấy có thể có khả năng này. Thuộc hạ nghe Bùi Mân nói. Lý Khánh An rất có khả năng đích thân đi Lũng Hữu, hắn không ở Trường An thì danh mục Chính sự đường này thường sẽ phải nhượng ra. Nếu điện hạ bản luận cùng hắn việc này, biểu thị là sẽ ủng hộ hắn đối phó Lũng Hữu, cũng như trong chiếu thư hắn đã nói, một quốc chi hòa là ở tại tam quân hiệp lực. Thuộc hạ thấy hắn nếu lấy đại cuộc làm trọng, hắn sẽ nhường lại chiếc ghế trong Chính sự đường cho điện hạ, nhưng ta đoan chắc hắn không dễ dàng nhận lời thế đâu, Điện hạ phải cho hắn chút sĩ diện.”
“Vậy ngươi nói, sĩ diện này thì phải làm sao?”
“Theo cách làm thông thường, điện hạ phải chọn ra một số ứng viên, để Lý Khánh An tùy ý chọn một người trong số đó, xem ra là hắn đã bố nhiệm, kỳ thực người hưởng lợi lại là điện hạ, Đây chính là cách làm nhượng bộ khôn khéo, song phương đều hiểu ý, nhưng dù thế nào chăng nữa điện hạ cũng phải nói chuyện lại với Lý Khánh An đã. Không phải nói việc gì khác, cứ bản thẳng vấn đề làm sao để chiến thắng được trận chiến Hà Lũng này thôi.”
Lý Hanh trầm mặc một hồi lâu rồi gật gật nói: “Cứ làm theo lời ngươi đã nói.”
Ngay sau khi gia tộc Trưởng Tôn rời khỏi Đan Phụng môn không lâu, một chiếc xe ngựa từ từ phóng khỏi Đan Phụng môn, đoàn kỵ binh đứng đợi không xa thấy xe đi ra lập tức cùng phóng lên ứng tiếp, vây quanh xe hộ tống đi về. Bọn Vũ Lâm quân vội tránh sang hai bên nhường đường, mọi người đều biết, đây chính là xe ngựa của Lý Khánh An.
Trong xe ngựa không có đèn, xung quanh tối om. Bùi Mân và Lý Khánh An ngồi đối diện nhau. Lý Khánh An tựa người vào xe, nhắm mắt dưỡng thần. Bùi Mân có phần tâm thần bất an, trong lòng hắn đầy nghi hoặc, nhưng lại không biết phải hỏi từ đâu.
“Có phải tướng quốc đã lấy làm lạ, vì sao ta lại có thể ủng hộ phương án của Lý Hanh?” Lý Khánh An hơi hé mắt, mỉm cười hỏi.
“Cũng có phần kỳ lạ!”
Bùi Mân cũng cười nói: “Ta nghĩ đại tướng quân chắc nghĩ đến chiến dịch Hà Lũng sắp xảy ra, nếu không sẽ không dễ dàng tha cho bọn Kim Ngô vệ đến thế, không biết ta nói có đúng không?”
Lý Khánh An tựa người vào thành xe, cười nói: “Chí ít nói đúng hơn một nửa, quả thật có liên quan đến chiến dịch Lũng Hữu. Để đánh thắng trận chiến tranh này, ta nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, không những cần cung ứng vật tư hậu cần không được đứt đoạn, và còn phải yêu cầu triều cục trong nước yên bình. Ta không dám nói tam quân đồng tâm, nhưng chí ít phải hòa bình êm xuôi. Hai đảng tương tranh trong triều, mạnh ai nấy vì quyền lợi riêng, còn Đường Phồn hai nước tương tranh lại liên quan đến việc hưng vong của cả một nước. Lý Khánh An ta sao có thể vì mưu lợi riêng của bản thân mà dùng quốc vận Đại Đường đánh cược?”
Bùi Mân gật gật đầu, lại nói: “Ta chỉ lo lắng đại tướng quân một mình nghĩ thế, Đại tướng quân mà không có tại Trường An, người phe giám quốc đảng thế nào cũng thừa cơ tác oai tác quái.”
“Việc này ta cũng đã nghĩ đến, tâm tư của Lý Hanh ta hiểu hơn ai hết, có điều nhiều việc đều phải tuân theo quy luật tự nhiên của nó, không phải hắn muốn gì thì đều làm được tất, nếu hắn làm trái ý trời thì vẫn sẽ bị thiên lý bất dung thôi.”
Bùi Mân cười ha hả nói: “Nếu đại tướng quân đã nói thế, thì ta cũng không còn gì để lo lắng cả.”
Dừng lại một lát, hắn lại hỏi tiếp: “Nếu đại tướng quân định trở lại Tây Vực, vậy chỗ trống trong Chính sự đường này sẽ tạm thời do ai thay thế đây?”
Lý Khánh An cười cười lắc đầu. Bùi Mân kinh ngạc hỏi: “Không lẽ đại tướng quân định sẽ điều hành vị trí Chính sự đường từ xa ư?”
“Không!”
Lý Khánh An nói: “Ta có ý từ đi chức của Trung thư môn hạ, chuyên tâm đối phó với người Thổ Phồn. Thổ Phồn sau vài năm tích tụ lực lượng, thực lực tuyệt không thể xem thường. Trận chiến dịch này e rằng không thể kết thúc trong vòng một hai tháng. Ta đoán chắc ngắn nhất cũng mất nửa năm, dài là sẽ mất một năm. Tóm lại, ta không thể còn kiêm luôn cả việc của triều đình.”
“Hóa ra là thế, ta đã hiểu rồi, vậy không biết đại tướng quân định sẽ để ai vào nội các?”
Lý Khánh An không có nói gì thêm, hắn chỉ chìm đắm trong suy tư của bản thân. Trong lòng Bùi Mân nghi hoặc, nhưng lại không dám cắt đứt suy tư của hắn, Xe ngựa phóng đi tức tốc trong đêm, bất tri bất giác đã đến phủ đệ Bùi Mân lúc nào không hay, Xe ngựa vừa lại. Bùi Mân bèn đứng dậy chấp tay cười nói: “Vậy ngày mai ta sẽ đợi tin từ đại tướng quân.”
“Bùi tướng quốc!” Lý Khánh An bỗng chốc gọi lại hắn.
Bùi Mân đã xuống xe, nghe hắn gọi bèn dừng chân lại, đứng cạnh cửa sổ xe cười nói: “Đại tướng quân còn có việc gì nữa ư?”
“Nếu như ta một lần nữa để Thôi gia nhập lại tướng, không biết liệu Bùi gia có thể chấp thuận không?”
Xe ngựa vẫn phóng đi vù vù trong đêm, ánh đèn thoát tỏ thoát mờ rọi lên mặt Lý Khánh An, hắn vẫn chìm đắm trong suy tư của mình. Tuy Bùi Mân là đại thần mà hắn tin tưởng, nhưng có nhiều việc hắn vẫn không thể nói hết cho Bùi Mân biết. Bùi Mân chỉ đoán trúng một nửa, việc hắn nhượng bộ với Lý Hanh tuyệt không chỉ đơn giản là vì chiến dịch Hà Lũng. Trên thực tế, An Tây cũng có thể độc lập chi viện cho trận chiến dịch này. Mục đích thật sự của hắn có thể chỉ có một người đoán được, cái tên giỏi câu cá kia!
Xe ngựa đã đến trước cửa đại môn Vĩnh Ninh phường thuộc huyện Vạn Niên. Tốc độ từ từ chậm lại. Lúc này, trong màn đêm bỗng phóng ra một tên kỵ binh, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ xe ngựa của Lý Khánh An, thi một lễ với Lý Khánh An xong bèn bẩm báo: “Bẩm đại tướng quân, xung quanh Thôi phủ không có người nào giám sát.”
“Rất tốt!”
Lý Khánh An rút ra một phần danh thiếp đưa cho người này nói: “Ngươi đi giao tận tay cho Thôi Hoán, cứ nói là ta đợi hắn tại Từ Hàng viện phường Hoài Viền.”
“Tuân lệnh!”
Người đưa thư nhận lấy danh thiếp bèn thúc ngựa phóng về phía trong phường, chỉ một chốc đã biến mất trong màn đêm. Lý Khánh An lập tức dặn dò tiếp: “Đi phường Hoài Viễn!”
Phường Hoài Viễn nằm tại huyện Trường An, sát chợ Tây, nơi đây là nơi sở tại của giám sát thự nha của quân An Tây tại Trường An và Thiên Ngưu vệ, cũng là tống bộ của cơ quan tình báo tại Trường An, được đóng hai ngàn binh sĩ Thiên Ngưu vệ. Cũng giống như phường Thái Bình, là một trong những khu vực có Thiên Ngưu vệ bảo vệ nghiêm ngặt nhất tại Trường An. Từ Hàng viện nằm sát ngay cạnh cơ quan tình báo Trường An, là một ngôi chùa nhỏ thờ phụng Quan thế âm bồ tát. Trên thực chất nó là một am ni cô vừa và nhỏ, chỉ có chừng ba mươi mấy người ni cô tu hành.
Một khắc sau, Lý Khánh An đã đến Từ Hàng viện, hắn xuống ngựa đi thẳng vào trong Từ Hàng viện. Hộ vệ của hắn cũng chẳng đứng gác tại trước cửa viện, mà đều đứng ngoài đại môn ngoài cơ quan tình báo Trường An, cách đại môn Từ Hàng viện chỉ chừng ba mươi bước.
“Đại tướng quân xin theo ta vào đây!”
Chủ trì của Từ Hàng viện là một lão ni cô đã đứng tuổi, bà đi trước dẫn Lý Khánh An vào hậu viện.
Vừa đi Lý Khánh An vừa cười hỏi: “Tình hình phu nhân giờ thế nào?”
“Phu nhân rất tốt!” Lão ni cô cười nói: “Nàng đã cho trồng mười mấy cây hoa mẫu đơn, và nuôi hai mươi con gà con, lúc rành rỗi không việc gì làm thì đem đàn ra gãy, bần ni cảm thấy tâm trạng phu nhân rất thoải mái.”
Đi qua một cây cầu nhỏ, đến trước một viện lạc độc lập, trong sắc đêm vẫn thấp thoát vài bóng nữ nhân. Đây đều là nữ thám tử của nội vụ phủ An Tây được sắp xếp tại đây để thầm bảo vệ. Đi đến trước trước viện, lão ni cô bèn chắp tay nói: “Đại tướng quân tự đi vào vậy, bần ni đến đây xin cáo lui.”
“Đa tạ sư thái, đợi một hồi sẽ có một quan viên họ Thôi đến Từ Hàng viện gặp ta, nếu hắn đến phiền sự thái thông báo cho ta một tiếng.”
Lão ni cô gật gật đầu xong bèn quay lung đi ra, Lý Khánh An từ từ đi vào tiểu viện, vừa vào cửa đã thấy ngay Dương Ngọc Hoàn đang đứng trước thềm cho bọn gà con ăn.
Tuy nói Lý Khánh An đã an bài rất nhiều cho nàng, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên hắn gặp nàng. So với lần trước gặp, Dương Ngọc Hoàn vẻ như gầy đi nhiều, tóc cũng được búi cao, trong rất ư mát mẻ gọn gàng, Lý Khánh An thấy nàng đang chăm chú cho gà ăn, hắn cũng không làm phiền nàng, chỉ tự tựa người vào gốc cây cổ thụ bên cạnh, hai tay khoát trước ngực, mỉm cười dõi theo nàng.
Dương Ngọc Hoàn thấy bọn gà con chen chúc nhau giành ăn không khỏi chau mày nói: “Ấy! Chúng mày đừng tranh nhau nữa, nếu để người khác.. Nào! Bên này cũng có, ai ai cũng có phần cả!”
Sau khi gạo trong tay đều đã hết, nàng mới phủi phủi tay đương định vào nhà, như cảm thấy gì đó, nàng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy được Lý Khánh An. Mắt nàng sáng bừng lên, kinh ngạc mừng rỡ nói: “Lý tướng quân, là ngươi đó à?”
Lý Khánh An lắc đầu cười nói: “Không phải Lý đại tướng quân, tỷ quên rồi sao?”
Dương Ngọc Hoàn nhẹ nhàng giẫm chân, giả vờ dỗi hờn nói: “Đã lâu như thế này rồi, người ta làm sao còn nhớ nữa!”
Xong nàng lại cười xong, kéo dài giọng ra nói: “Ta đương nhiên là không quên rồi, nên gọi ngươi là Thất lang, vừa rồi nhất thời lỡ miệng, Thất lang tướng quân, mời vào nhà.”
Lý Khánh An thấy nàng tâm trạng rất tốt, trong lòng không khỏi cũng vui theo. Hắn đi vào nhà, thấy bài trí trong nhà khá đơn giản, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, càng khiến hắn kinh ngạc hơn là tại góc nhà lại có một khung dệt.
Mặt Dương Ngọc Hoàn ửng đỏ, vội giải thích nói: “Trước đây ở trong cung ta từng học dệt khăn choàng, lúc nhàn rỗi không gì làm thì dệt chơi, nếu dệt thành thạo, xem như ta cũng có một kỹ năng để mưu sinh.”
Lý Khánh An đương định nói “Nàng giỏi âm nhạc thế thì làm sao không có kỹ năng mưu sinh?”, nhưng bỗng nghĩ lại, bèn hiểu ra Dương Ngọc Hoàn không muốn bị người khác phát hiện, hắn bèn không nhắc việc này nữa, hắn chỉ đi lên trước cười nói: “Vậy tỷ đã dệt thành bức nào chưa? Nếu dệt thành thì ta sẽ làm người khách mua hàng đầu tiên của tỷ vậy!”
“Tấm khăn choàng đầu tiên ta đã dệt xong rồi, có điều không phải cho ngươi.”
Dương Ngọc Hoàn lém lình nháy mắt với hắn cười nói: “Là dành cho muội muội ta, ngươi đoán được là ai chứ?”
“Muội muội của tỷ?”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc, hắn bỗng chốc hiểu ra, người nàng nói chính là Minh Nguyệt, bèn vội nói: “Cho nàng ấy không phải cũng bằng cho ta ư?”
Dương Ngọc Hoàn lắc lắc đầu cười nói: “Làm sao như nhau, ngươi là đàn ông, ta sẽ dệt tấm vải gấm để may áo bào tặng ngươi, còn khăn choàng không phải thứ dành cho đàn ông, ngươi có lấy được thì cũng chưa chắc đến được tay Minh Nguyệt.”
“Nữ nhân các tỷ thật là! Ai ai cũng đều bụng dạ nhỏ như hạt cát!”
Lý Khánh An cười cười, hắn tự nhiên ngồi xuống trước bản. Lúc này hắn mới nhìn kỹ Dương Ngọc Hoàn, chỉ thấy nàng không chút phấn son, quả nhiên là mặn mà và chân thật, da dẻ vẫn nõn nà mịn màng, nhan sắc vẫn kiều diễm kinh người, một sắc đẹp có khiến người khác phải nghẹt thở.
Dương Ngọc Hoàn thấy ánh mắt hắn sáng bừng, không khỏi có phần e ấp nhìn xuống, để làn mi dài rậm che đi hai mắt, thất thểu thở dài nói: “Ta giờ đã phong sương tóc bạc, đã không dám ra ngoài gặp người khác rồi.”
“Không! Tỷ vẫn như năm xưa khi ta lần đầu gặp tỷ, một cái ngoái nhìn đủ khuynh thành, thêm một cái ngoái nhìn là đủ khuynh quốc người ta rồi!”
Dương Ngọc Hoàn nghe khẩu khí hắn thành khẩn, trong lòng cũng vui, bèn nhoèn miệng cười nói: “Lúc nào trở đi mà giọng lười ngươi trở nên không xương thế này? Ta có già hay không thì trong lòng ta biết rõ, không cần ngươi phải đến nói quá.”
Nói đến đây, nàng bỗng nhớ ra một việc, vội áy náy nói: “Xem ta, cả một ly trà cũng quên rót mời ngươi, ngươi đợi đấy, ta đi lấy ly qua đây.”
Lý Khánh An chỉ chỉ hai chiếc ly trà đặt trên bản cười nói: “Đây chẳng phải là ly sao?
“Đấy là ly trà của các sư cô ngày thường ngồi nói chuyện dùng, người là kẻ tục nhân, không thể dùng ly của người xuất gia, ta đi lấy ly của ta cho ngươi.”
Dương Ngọc Hoàn bước nhanh vào buồng trong. Lý Khánh An nghe nàng không xem mình là khách, trong lòng không khỏi khoan khoái, bèn cao giọng cười nói: “Ta khuya thế còn đến làm phiền, thật là áy náy quá, đợi lát nữa ta sẽ phải tiếp một vị khách trong Từ Hàng viện, nên thuận tiện ghé thăm tỷ.”
Dương Ngọc Hoàn bưng một ly trà mát đi ra, ánh mắt nàng như làn nước chảy, lườm hắn một cái, như đang cười giễu: “Chỉ là thuận tiện ư?”
“Ha ha! Là ta nói sai, ta cố tình đến thăm tỷ, thuận tiện đến gặp khách.”
“Nghe thế còn xuôi tai!”
Dương Ngọc Hoàn cười cười ngồi đối diện với hắn, nói: “Kỳ thật ta rất cảm tạ ngươi, ngươi đã cho ta được tự do. Bao nhiêu năm nay, có những ngày này là tâm tình ta thoải mái nhất, cứ như gsánh nặng ngàn cân trên vai cũng được gỡ bỏ, cả người nhẹ nhõm. Thất lang, ta thật sự rất cảm ơn ngươi.”
“Vậy tỷ đã quyết định không làm nữ đạo sĩ rồi à?” Lý Khánh An có phần ám muội cười hỏi.
Dương Ngọc Hoàn lườm hắn một cái nói: “Cái tên gia hỏa đầy mưu mô này, ngươi để ta ở am ni cô này thì ta còn có thể làm nữ đạo sĩ ư?”
Lý Khánh An thấy nàng nói đùa, bèn cười ha hả nói: “Đấy là do tỷ nói oan cho ta quá, ta không có mưu mô gì ở đây cả, vì nơi đây là an toàn nhất, bên cạnh chính là nha môn quan trọng của quân An Tây, để tỷ ở đây là ta yên tâm nhất.”
“Ta cũng chỉ nói đùa với ngươi thôi! Có điều ta cũng rất muốn đi ra ngoài xem thứ, rời khỏi Trường An để đi đến nơi khác. Thất lang, liệu ngươi có thể sắp xếp cho ta được không?” Dương Ngọc Hoàn nhìn hắn thỉnh cầu.
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc bèn nói: “Vậy ta dẫn tỷ đi An Tây xem thử nhé, tỷ có muốn đi không?”
“An Tây?”
Dương Ngọc Hoàn có mơ cũng không dám nghĩ mình có thể đi An Tây, đó là nơi nàng từng mơ ước. Nàng thấy Lý Khánh An không có vẻ gì đang nói đùa với mình, bèn do dự hỏi: “Thất lang, ngươi nói thật đấy chứ?”
Lý Khánh An cầm ly trà lên uống một ngụm, gật gật đầu nói: “Ngày mốt ta sẽ phải rời Trường An để trở về An Tây, sau này ta cũng không còn mấy cơ hội trở lại An Tây nữa, nên nếu tỷ muốn đi thì lần này ta có thể dẫn nàng theo.”
Trong lòng Dương Ngọc Hoàn vừa cảm kích nhưng lại có phần thổn thức bất an. Nàng đương nhiên muốn đi để biết An Tây, nhưng sự tình đến quá bất ngờ, khiến nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý gì. Nàng nghĩ ngợi một lúc bèn cười nói: “Ngươi để ta nghĩ ngợi một chút nhé! Ngày mai ta sẽ để Diệu Tịnh sư phụ nói quyết định của ta cho ngươi biết.”
Lúc này, ngoài sân bỗng vang lên tiếng của lão ni cô: “Đại tướng quân, người tướng quân chờ đã đến.”
Lý Khánh An một hơi nốc cạn trà trong ly, đứng lên cười nói: “Vậy được, ngày mai ta sẽ đợi tin tỷ, không làm phiền tỷ nghỉ ngơi nữa, ta phải đi gặp khách đây.”
Trong phòng khách ở tiền viện. Thôi Hoán có phần tâm thần bất an, hắn khoát tay sau lưng đi qua đi lại suốt trong phòng. Hắn không ngờ được Lý Khánh An lại đến tìm mình vào thời điểm này. Thôi Hoán tuy không biết vì sao Lý Khánh An lại muốn gặp mình lúc này, nhưng nếu hắn đã làm ra vẻ bí mật như vậy, thì chắc chắn đây là đại sự. Thôi Hoán biết rõ, chính trong tối hôm nay Thôi gia sẽ gặp một cơ hội trở mình lớn.
Trên suốt chặng đường đi, hắn đã ngẫm nghĩ rất rõ, trên thục tế hắn đã có quyết định từ lâu. Lý Khánh An tuyệt không thể bỏ qua thiên hạ đệ nhị gia tộc Thôi thị, và cũng cùng nghĩa này. Thôi gia cũng tuyệt không thể bỏ qua cơ hội này của Lý Khánh An.
Lúc này, cửa được hé mở. Lý Khánh An bước vào phòng, chấp tay mỉm cười nói: “Thôi sứ quân, chúng ta đúng là không đánh nhau không quen biết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.