Chương trước
Chương sau



Thiên Hạ
Chương 355 : Cự tuyệt giao quyền
gacsach.com
Hai ngày sau. Vinh vương Lý Uyển cùng bốn vạn quân Hà Đông đổ bộ Khánh Châu. Như vậy bên cạnh Lý Long Cơ đã có mười sáu vạn quân. Cùng lúc này, Biện vương cũng phái người đưa tin đến, quân Hồi Hột đã rút khỏi thảo nguyên, mối nguy của Sóc Phương đã được giải quyết. Được tin này, Lý Long Cơ đã không còn tư lự gì, hắn lập tức hạ lệnh cho toàn quyền bắc tiến Linh Châu. Hạ tuần tháng tư. mười sáu vạn đại quân hùng hổ tiến về phía Linh Châu nơi mà Tiết độ sứ phủ Sóc Phương sở tại.
Linh Châu chính là Ninh Hạ Linh Vũ huyện ngày nay. Nó nằm sát cạnh Hoàng Hà. Lưu vực Hoàng Hà rộng lớn, các nhánh chỉ nhiều, đất đai phì nhiêu là khu vực sản xuất lương thực nổi tiếng phía bắc Quan Lũng. Thành Linh Châu cũng là đệ nhất đại thành bắc bộ Quan Lũng. Chính vì nó tài nguyên phong phú. dân khẩu đông đúc, vì thế mà nơi đây trở thành nơi sở tại của Tiết độ sứ Sóc Phương.
người Hồi Hột bỏ đi không mang lại một chút thời gian cho Tiết độ sứ Sóc Phương An Tư Thuận để kịp thở, ngược lại, nó lại khiến An Tư Thuận có cảm giác sợ hãi bàng hoàng như sắp tận thế. Chiều hôm đó An Tư Thuận nhận được tin, Lý Long Cơ đã rời Khánh Châu, mười mấy vạn đại quân của hắn đang đi về hướng Linh Châu. Trễ nhất hai ngày nữa đại quân sẽ có thể đến Linh Châu.
Trong một căn phòng âm u, An Tu Thuận đang thẫn thở nhìn lên trần nhà. Hắn đã tự nhốt mình trong căn phòng này hai canh giờ,hắn phải hạ một quyết định cực khó khăn, để biết mình sẽ đi đâu về đâu.
Trên thực tế, hắn đã có quyết định. Bây giờ hắn cần có quyết tâm này. An Tư Thuận đã chạc năm mươi, cuộc đời mấy mươi năm quân lữ chinh chiến đã tạo nên tính cách khát mát của hắn. Trong cuộc đời này hắn không biết đã có bao nhiêu quyết định, trong đó bao gồm cả việc giết Lý Khánh An năm xưa. hắn cũng chỉ dùng thời gian một trà đã hạ quyết định. Một chén trà là thời gian giới hạn cho mỗi quyết định. Lần nào hắn cũng đều không quá khỏi thời gian này, nhưng hôm nay, hắn đã mất hết ba ngày.
Nắm quân tự lập đây là điều mà An Tư Thuận chưa bao giờ nghĩ đến. Thậm chí hắn còn chưa bao giờ có ý tưởng này. Nắm binh tự lập, đây có nghĩa là sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Đại Đường, sẽ trở thành thổ hoàng đế của một phương. Đại Đường dựng nước hơn trăm năm đến nay chưa có tiền lệ này bao giờ, mà An Tư Thuận hắn sắp sẽ phải là người đầu tiên đi bước này.
Sau khi suy đi nghĩ lại ba ngày, và mất hai canh giờ để quay mặt vào tường trầm tư. An Tư Thuận đã dần hạ quyết tâm. hắn phải đi bước đầu tiên. Trên thực tế, hắn đã không còn đường nào khác, nếu hắn không tự lập thì chỉ có con đường chết.
Trước mắt An Tư Thuận là một bản đồ vùng Quan Lũng. Hắn tạm thời còn chưa có sa bàn. Hắn đã phái người đi chế tác, chỉ là tạm thời chưa hoàn thành. Thực tế hắn cũng chẳng cần sa bàn. Một núi một sông ở Quan Lũng hắn đều quen thuộc vô cùng. Trong đó hắn quen nhất là vùng Hà Tây. Hắn đã làm Tiết độ sứ nhiều năm ở đây. lúc này ánh mắt của hắn lại đặt vào vùng hành lang Hà Tây.
Cũng giống như Lý Khánh An. hắn cũng nhìn ra cơ hội của Hà Tây. Ca Thư Hàn đã rút sạch quân lực của vùng Hà Tây, Hà Tây đương lúc thành trống không còn binh lực, đây là một cơ hội ngàn năm có một. Ánh mắt của An Tư Thuận ngày càng trở nên kiên quyết. Nó đã biểu hiện quyết tâm của hắn. Hắn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ cười mỉa. lâm bâm nói: “Lý Long Cơ. đây là do ngươi ép ta mà thôi, ngươi đừng có mà hối hận!”
“Đại soái!” ngoài cửa bỗng vang lên giọng hơi kinh ngạc của Cao Tú Nham.
“Việc gì?”
“Thuộc hạ vừa nhận được tin. có xích hầu phát hiện Quách Tử Nghi từ Cửu Nguyên dẫn binh nam hạ. đã sắp đến huyện An Định.”
An Tư Thuận giật thót tim. vội hỏi: “ở Hoàng Hà Đông hay Hoàng Hà Tây?”
“ở Hoàng Ha Tây.”
Lòng An Tư Thuận bỗng hồi hộp, không lẽ Quách Tử Nghi đã phát hiện ra ý đồ của mình rồi ư? Rất có khả năng này, nếu không Quách Tử Nghi đã không cần thiết đến bờ tây của Hoàng Hà. phải làm sao đây? An Tư Thuận khoát tay sau lưng đi lại trong phòng không ngừng nghĩ đối sách.
Lúc này, Cao Tú Nham lại nói: “Đại soái, Ty chức còn có một việc muốn bẩm báo.”
“Vào đi!”
Cửa được mở ra. Cao Tú Nham đi vội vào. An Tư Thuận đã ngồi vào vị trí. hắn nhìn Cao Tú Nham lạnh nhạt nói: “Nói đi. việc gì?”
Theo lý, Cao Tú Nham là tâm phúc của hắn. hắn sẽ không lạnh lùng thế, nhưng trên thực tế hắn lại phát hiện Cao Tú Nham không trung thành với mình như hắn từng nghĩ. Đã có người bẩm báo với hắn. là tên này có tư tâm. Hắn đã lén lút đưa vợ và con chuyển đi. Đương nhiên, An Tư Thuận có thể hiểu được sự lo lắng của hắn,hắn chuyển gia sản và gia đình đi nơi khác không có gì để nói, quan trọng là Cao Tú Nham lại không bẩm báo với hắn. Trong tình trạng hoàn toàn giấu giếm mà lặng lẽ làm hết những việc này, có thể nói rõ hắn không tin tưởng là mình sẽ qua khỏi lần này. Điều này khiến An Tư Thuận có chút bất mãn về hắn.
Sự lãnh đạm của An Tư Thuận mà Cao Tú Nham hoàn toàn không phát hiện. Hắn biết An Tư Thuận hiện nay rối như con kiến trong chảo lửa, đã lục thần vô chủ; vì hắn chưa bao giờ thấy An Tư Thuận nhốt mình trong phòng những hai canh giờ.
Hắn khoát cửa lại bước lên một bước nói: “Đại soái đã suy nghĩ xong đường lui rồi chứ?”
Trong lòng An Tư Thuận bỗng chốc cảnh giác, hắn lẳng lặng thở dài nói: “Không có, ta thật sự không biết đi đâu về đâu!”
“Đại soái, thuộc hạ có kiến nghị thế này.”
“Ngươi nói mau!” An Tư Thuận lập tức ngồi thẳng lưng, mắt đầy trông đợi nhìn hắn. cảm giác như người sắp chết khát trên sa mạc tìm thấy hồ nước.
Cao Tú Nham phấn chấn tinh thần vội nói: “Đại soái, thuộc hạ nghĩ đi nghĩ lại, đại soái nếu muốn qua được ải này, chỉ có một con đường, không biết đại soái có nghĩ đến chưa?”
“Ta đang nghĩ liệu có thể đi đến nương nhờ người anh em An Lộc Sơn của mình không, nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm.” An Tư Thuận thăm dò hỏi.
Cao Tú Nham cười cười dựng ngón cái lên tán thưởng: “Đại soái, ý thuộc hạ cũng là thế. Thuộc hạ nghĩ con đường thoát duy nhất của đại soái chính là nương nhờ vào Đông Bình quận vương, phố thiên chỉ hạ. người duy nhất có thể tiếp nhân đại soái chỉ có Đông Bình quận vương mà thôi.”
“nhưng ta cũng đang nghĩ sẽ đầu hàng với Lý Long Cơ.”
An Tư Thuận tiếp tục thăm dò hỏi: “Ta nghĩ chỉ cần mình chủ động đầu hàng, Lý Long Cơ tuy không để ta quản quân quyền, nhưng chí ít hắn sẽ không giết ta. Với kinh nghiệm của ta. còn có thể đảm nhận thái thú của một châu, vậy cũng chẳng khác chỉ đi nương nhờ An Lộc Sơn.”
“Đại soái không nhẽ đã quên kết cục của Vương Trung Tự rồi sao?” Cao Tú Nham bắt đầu có phần nôn nao, hắn khuyên giải: “Năm xưa Vương Trung Tự chính là vì không chịu tấn công Thạch Bảo thành, làm trái ý chỉ của thánh thượng, kết quả bị biến làm cứu Giang thái thú. Lý Long Cơ tuy không giết hắn tại chỗ, nhưng một năm sau Vương Trung Tự lại đột ngột qua đòi. Đây chắc chắn là do Lý Long Cơ hạ thủ. Hắn giỏi nhất là giở trò này. Vi Kiên. Vương Phổ Duy mình không phải đều thế cả sao? Trước tiên là bị biên chức, để thiên hạ nghĩ hắn nhân từ. Đợi sau khi người không để mắt. hắn mới hạ thủ. Những người này đều không phải chết đi một cách kỳ lạ sau một năm sao? Đại soái nếu đầu hàng, một năm sau ắt cũng sẽ chết đi như thế.”
“Việc này... để ta suy nghĩ lại đã.”
“Đại soái không phải nghĩ nhiều nữa, Đông Bình quận vương là tộc đệ của người. đều là tử đệ An gia, chỉ có hắn mới đối đãi tốt với đại soái, và giữ lại thực lực cho đại soái.”
An Tư Thuận liếc nhìn sang hắn. rồi thở dài một tiếng nói: “An Tư Thuận ta nào đã từng phải tốn nhiều thời gian suy nghĩ quyết sách như lúc này, mà thôi! Cứ làm theo phương án của ngươi, đi Phạm Dương nhờ tộc đệ của ta vậy, Ta sẽ viết một lá thư cho hắn rồi phái người đưa đi.”
An Tư Thuận nhanh chóng thảo một lá thư. đưa cho thân binh ngay trước mặt Cao Tú Nham nói: “Lá thư này ngươi hãy lập tức mang đi cho ta. cấp báo tám trăm dặm, nội trong hai ngày chắn chắc phải đến nơi. Trễ một ngày thì hãy mang đầu ngươi đến gặp ta.”
Thân binh nhận lấy thư rồi bước nhanh ra ngoài. Cao Tú Nham mừng thầm trong lòng, hắn lại nói: “Đại soái, đại quân của Lý Long Cơ cách chỗ này chỉ còn hai ngày lộ trinh, nếu đợi đến lúc Đông Bình quận vương hồi thư mới đi, e rằng sẽ không còn kịp, hay chúng ta lập tức xuất phát.”
An Tư Thuận gật gật đầu: “Kết hoạch của ta chính là xuất phát giữa đêm nay, ngươi cũng về chuẩn bị đi.”
“Vậy thuộc hạ xin cáo lui.”
Cao Tú Nham vừa ra khỏi phòng. An Tư Thuận từ từ đi đến bên cửa sổ, chăm chủ nhìn bóng hình của hắn biến mất sau sân. Hắn cười mỉa mai nói: “Hóa ra ngươi cũng là một con chó của An Lộc Sơn.”
Hắn lại quất tay gọi thân binh trong sân. thân binh nhanh chóng đi đến bên cửa sổ: “Xin đại soái có việc cứ dặn.”
“Hãy theo dõi tên Cao Tú Nham kia cho ta. chú ý nhất cứ nhất động của hắn. Hắn mà có bất kỳ động tĩnh nào, ngươi hãy lập tức bẩm báo với ta ngay!”
Nhà Cao Tú Nham ở tại thành tây, vợ con hắn đều đã được bí mật phái người hộ tống đến Lạc Dương, cả một đại trạch giờ chỉ còn mỗi mình hắn ở. An Tư Thuận đoán chẳng sai, hắn quả thực đã vào phe cánh của An Lộc Sơn. Đất lành chim đậu. hắn cũng phải lo cho tiền đồ của mình. Từ khi An Tư Thuận cự tuyệt ý chỉ của Lý Long Cơ, Cao Tú Nham đã biết An Tư Thuận chắc sẽ không còn sống được bao lâu. Lý Long Cơ nhất định hạ thủ với hắn trước tiên, và Quách Tử Nghi tiếp nhiệm lại quan hệ không tốt với mình. Nếu Quách Tử Nghi nhậm chức, vậy Cao Tú Nham còn làm sông sống yên ổn nổi? Ngay lúc này, An Lộc Sơn lại phái người đến bí mật gặp hắn, hắn chẳng qua là thừa thế sáp vào phe cánh của An Lộc Sơn, được An Lộc Sơn nhậm mệnh làm Bình Lư đô binh mã sứ. nhưng An Lộc Sơn cũng có điều kiện của mình, đó là hắn nhất định phải thuyết phục An Tư Thuận đến Phạm Dương. Nếu An Tư Thuận không chịu đến Phạm Dương, vậy chức binh mã sứ Lư Bình đô của Cao Tú Nham chỉ còn là ảo vọng.
Ông trời không phụ người có tâm, An Tư Thuận quả thật đã bị hắn thuyết phục, nguyện ý đi đến Phạm Dương. Cao Tú Nham có phần không kiềm nỗi sự kích động trong lòng,lập tức trở về nhà. Vừa về đến,hắn đã đi thẳng vào hậu viện tìm lồng bồ câu. Đó là năm con bồ câu mà An Lộc Sơn lệnh người mang đến cho hắn để dùng khi đưa tin. Cao Tú Nham viết nhanh hai bức thư bồ câu y hệt nhau liền. Trong thư báo cáo cho An Lộc Sơn biết, An Tư Thuận sẽ khởi binh nửa đêm đi đến Phạm Dương, để An Lộc Sơn chuẩn bị tốt khâu đón binh.
Hắn lần lượt nhét thư vào ống đặt thư rồi lại nhanh chân đi đến bên lồng tóm hai con bồ câu khỏe nhất ra, để cột thư lên chân chúng. Hắn đã cẩn thận xác định là xem thư đã cột chặt mới dám tung chim lên trời. Hắn chăm chú dõi theo bóng hình hai chú chim câu vỗ cánh bành bạch tung bay dẫn theo cả ước mơ thăng quan của mình, bay về hướng Phạm Dương xa xôi.
Giữa đêm. tiếng trống vang lên trong đại doanh quân Sóc Phương, hai vạn đại quân giật mình tỉnh giấc trong giấc ngủ nồng. Bọn chúng mơ mơ màng màng cầm vũ khí.khoát lại manh giáp chạy khỏi doanh trại.
“Đã xảy ra việc gì?”
“Không biết, có khi nào quân Hồi Hột đã đến không?”
Đủ các tin đồn được lan truyề trong bọn binh sĩ này, nhưng lại không ai giải thích nguyên nhân cho họ, và cũng không ai ra trách cứ gì họ, thậm chí thời gian chỉnh đốn quân đội cũng không có thì cả đại đội đã hốt ha hốt hải chạy đến bên bờ sông Hoàng Hà.
An Tư Thuận suy nghĩ một hồi lâu. hành quân thì không được trách xảo trá. tốt nhất là hãy giữ chân Quách Tử Nghi ở đây, còn hắn sẽ qua sông từ khúc Hội Châu. nghĩ đến đây, hắn lại gọi một đại tướng tâm phúc đến khẽ giọng dặn dò vài câu. Đại tướng nhận lệnh xong lại tức đi xuống. Lúc này, Cao Tú Nham từ phía sau đuổi lên bám theo. Trong lòng hắn kinh hãi vô cùng. An Tư Thuận không phải đòi đi Phạm Dương sao? Đi Phạm Dương sau thì phải đi về hướng đông chứ? Sau lại qua Hoàng Hà từ phía tây?
Linh Châu thành nằm sát Hoàng Hà, cách bờ sông không đến mười dặm. quân Sóc Phương có hơn một trăm chiếc thuyền đậu trên Hoàng Hà, mỗi lần qua sông có thể đưa hai vạn người vượt Hoàng Hà. Lúc này, An Tư Thuận cùng mười mấy vị tướng tâm phúc đã đến trước. Hắn dõi theo mặt sông đem ngòm trầm tư một hồi. Hắn biết phía bên kia sông có quân đợi của Quách Tử Nghi đang đợi. Nếu qua sông như vậy, không đợi đến lúc kịp lên bờ hắn đã bị chặn lại, nên hắn tuyệt không thể qua sông tại đây.
“Đại soái, người không phải là...”
“Yên tâm. ta đi Phạm Dương!”
An Tư Thuận vỗ vỗ vai hắn.cười cười an ủi: “Nếu đi hướng đông,ta sẽ bị đại quân của Lý Long Cơ chặn lại, nên ta phải đi hướng tây trước, sao đó lại vành về phía nam trở về sau lưng của Lý Long Cơ đổi đi hướng đông, ngươi hiểu rồi chứ?”
“nhưng..”Cao Tú Nham còn định nói là đi hướng bắc đến Phạm Dương sẽ nhanh hơn. nhưng An Tư Thuận đã không còn cho hắn cơ hội phát ngôn, cắt ngang lời hắn: “Ngươi lên thuyền trước, chúng ta sẽ ngồi thuyền nam hạ!”
Hắn ra hiệu với mấy tên thân binh, thân binh lập tức “hộ tống” Cao Tú Nham đi về hướng thuyền lớ. Vừa đi được vài bước, Cao Tú Nham bỗng hiểu ra, không đúng! An Tư Thuận tuyệt không phải đi về hướng Phạm Dương.
“An soái, thế là thế nào?” Cao Tú Nham hô to một tiếng, hắn cố vùng vẫy khỏi tay bọn thân binh, không ngờ bọn chúng đều sức lớn lực mạnh, cứ lôi thẳng hắn đi về phía thuyền.
“Người đâu!” Cao Tú Nham bắt đầu cầu viện với thân binh của mình. Hắn vừa hô một tiếng đã bị một tên thân binh dùng cán đao đập mạnh vào sau gáy, ngất lịm đi.
“Đại soái, quân đội đã đến bên bờ, giờ phải làm gì?”
An Tư Thuận nhìn bờ bên kia u ám. đột nhiên, hắn quay người lại hạ lệnh: “Lệnh cho đại quân chuyên đi hướng nam. nói với các binh sĩ là người Hồi Hột tiến công Hà Tây, thánh thượng lệnh cho chúng ta nhanh chống chi viện Hà Tây.”
Trong bóng đêm, hai vạn quân Sóc Phương quay đầu tiến về hướng nam. xuất phát về hướng Hội Châu. Cùng lúc ấy, một trăm chiếc thuyền lớn cũng rời bến. Năm mươi chiếc đi về bờ bên kia. năm mươi chiếc còn lại xuôi theo dòng chảy đi về hướng bắc. quân đội Quách Tử Nghi đã từ phía bắc cứu Châu đến, năm mươi chiếc thuyền lớn này sẽ đi ngược phía Cửu Nguyên.
Thành Ưu Châu, bồ câu đưa thư của Cao Tú Nham tối ngày hôm sau đã đến Ưu Châu, và lập tức được đặt lên bàn An Lộc Sơn. Lúc này, An Lộc Sơn đương thương lượng việc xuất binh cùng các mưu sĩ và đại tướng. Hắn đã quyết định xuất binh. Trong kế hoạch lúc ban đầu, An Lộc Sơn đã định sẽ nhúng nhịn, tranh thủ để trở thành đối tượng cuối cùng bị Lý Long Cơ đoạt quyền. nhưng tình hình thay đổi cấp bách, hắn vạn vạn không ngời rằng Lý Long Cơ lại có thể điều quân chủ lực Hà Đông đi Quan Lũng, khiến binh lực phòng thủ cả vùng Hà Đông chỉ còn vỏn vẹn một ít. Tình hình này đã khiến An Lộc Sơn lòng dạ lung lay.
Có thể nói. bắt đầu từ vài năm trước, An Lộc Sơn đã trừng mắt đăm đe Hà Đông, hắn dùng đủ thủ đoạn để kiêm nhiệm Hà Đông Tiết độ sứ, nhưng mãi chưa được toại nguyện. Trong lúc hắn tuyệt vọng nhất thì cơ hội đã đến: Hà Đông đang trống vắng.
“Các vị tướng quân, cách nghĩ của ta chắc mọi người đã hiểu. Bây giờ ta đương muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, chúng ta nên đoạt Hà Đông thế nào đây?”
Trong phòng sa bàn có bảy người, đều là tâm phúc của An Lộc Sơn. gồm mưu sĩ Cao Thượng, đại tướng Sử Tư Minh. Thái Hy Đức, Điền Càn Chân, Lý Quy Nhân, Trương Thông Nho và thứ từ An Khánh Thụy của An Lộc Sơn.
Tiến công Hà Đông là một đại sự, An Lộc Sơn không những phải nghe chủ ý của mưu sĩ. mà còn phải nghe kiến nghị của các đại tướng thủ hạ. Những vị đại tướng này, ai ai cũng có thể độc lập tác chiến, đều là những vị tướng thiện chiến.
Mưu sĩ Cao Thương nói trước: “Theo như tình báo thuộc hạ nhận được, quân đội Hà Đông chỉ có hơn một vạn người, đều bị phân bố rài rác. trong đó nơi tập trung tương đối đông quân là Bắc Đô Thái Nguyên, có binh lực năm ngàn người. Kế tiếp nữa là tỉnh Dương Quan ích, có quan ngàn quân trấn thủ. Nên nói là đoạt Hà Đông dễ như trở bàn tay, quan trọng là chúng ta đoạt như thế nào mà thôi, là cưỡng bức xuất binh, hay lấy cớ nào đó. Cá nhân thuộc hạ nghiêng về hướng tìm một cái cớ.”
An Lộc Sơn gật gật đầu. hắn cũng nghĩ như thế, hắn thấy những đại tướng khác đều lặng im. bèn có phần không vui nói: “Các ngươi cũng nói gì đi chứ, sao cứ đứng đấy nín thỉnh thế?”
Lúc này, Sử Tư Minh mới đi lên một bước từ từ nói với mọi người: “Cá nhân thuộc hạ nghĩ nên dùng thú đoạn thép, tìm cớ đi vào không dễ. Đó đều không quan trọng, quan trọng là sau này, chúng ta có thể chiếm giữ Hà Đông lâu dài không? hơn nữa, sau khi chiếm Hà Đông thì bước tiếp theo chúng ta phải làm là gì? Và con Lý Khánh An có tiến công Hà Tây không? Nếu thế thì chúng ta còn tìm cớ làm gì. cứ trực tiếp xuất binh thôi!”
Người Sử Tư Minh quan tâm nhất chính là Lý Khánh An. Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn không tài nào thoát khỏi ám ánh của Lý Khánh An. Mối nhục bao nhiêu năm trước đã trở thành con ác mộng của đời hắn. hắn thường bất tri bất giác lại chợt nhớ đến Lý Khánh An. đấy đã ăn sâu vào máu thịt của hắn. Mọi người hiểu căn bệnh này của hắn. ai cũng không dám chê cười hắn.
Lúc này, Thái Hy Đức vừa muốn mở miệng thì đã bị An Lộc Sơn can lại: “Hy Đức không phải nói nữa. ta hiểu ý của ngươi rồi.”
Thái Hy Đức là một người nói làm là làm. việc gì đã quyết định thì sẽ lập tức làm ngay. Dù việc khó khăn đến đâu. hắn đều không đạt mục đích tuyệt không bỏ cuộc. An Lộc Sơn đương nhiên hiểu hắn định nói gì. hắn chắc chắn muốn nói rằng ngày đêm xuất binh đoạt Hà Đông.
An Lộc Sơn lại nhìn nhìn Điền Càn Chân. Đây là một đại tướng văn võ song toàn rất được An Lộc Sơn trọng dụng. Điền Càn Chân tên thân mặt là A Hào, có nhân duyên rất tốt tại Phạm Dương, tất nhiên là ngoài Sử Tư Minh ra. Điền Càn Chân có mối thù không đội trời chung với Sử Tư Minh. Điều này An Lộc Sơn cũng biết, nên hắn cố gắng ít khi an bài hai người họ cùng làm chung một việc.
“A Hạo, ngươi nói thử xem. ngươi nghĩ thế nào?”
Điền Càn Chân đi lên thi một lễ nói: “An soái, cách nghĩ của thuộc hạ cũng giống Cao tiên sinh. Hà Đông chắc chắn phải đoạt, nhưng quan trọng là đoạt như thế nào. Thuộc hạ chủ trương tìm cớ xuất binh, như thế mới danh chính ngôn thuận. Trừ khi An soái quyết định chiêu thị thiên hạ muốn thay thế giang sơn họ Lý, nếu không, cẩn thận vẫn hơn. Còn kế hoạch sau khi chiếm Hà Đông thì thuộc hạ lại cho rằng không quan trọng. thời cuộc đã thay đổi. cũng giống như mới một tháng trước đây An Soái còn hành sự lén lút. nhưng giờ đã quyết định xuất binh Hà Đông, nên kế hoạch không quan trọng, quan trọng là quan tâm thời cục thay đổi.”
Nói xong, hắn lại liếc sang Sử Tư Minh, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng. Sử Tư Minh lúc này trầm mặt lại không nói một lời.
“Nói quả thật không sai!”
An Lộc Sơn tán thưởng gật gật đầu. Điền Càn Chân phân tích rất hợp ý hắn. Hắn lại nhìn nhìn những người khác. Lý Quy Nhân. Trương Thông Nho và An Khánh Thụy đều biểu thị nên đoạt Hà Đông, trở thành Tiết độ sứ Hà Đông thực tế.
Hiện này tiến quan Hà Đông đã được thống nhất, quan trọng là nên tìm cớ gì đây? Đâu thể học Lý Khánh An dùng cớ là đi diệt cướp tại vùng Hà Đông?! Hà Đông căn bản không có thô phi để mà diệt.
Trong lúc mọi người đang trầm tư nghĩ cớ thì một thân binh chạy vào lặng lẽ đưa một lá thư bồ câu cho An Lộc Sơn. “An soái, là thư của Cao Tú Nham.”
An Lộc Sơn chưng hửng. hắn mở thư ra xem. An Tư Thuận quả nhiên đã quyết định đến nương tựa Hà Bắc. Ngay lúc này, trong đầu An Lộc Sơn bỗng lóe lên một ý nghĩ. Hắn đã nghĩ ra một cái cớ tuyệt diệu.
“Các vị, An Tư Thuận muốn đến nương nhờ Hà Bắc, chúng ta nên giúp đỡ thánh thượng, đến Hà Đông chặn An Tư Thuận lại. mọi người thấy lý do này được chứ?”
Cùng lúc với An Tư Thuận định rút khỏi Linh Châu, đại quân của Lý Long Cơ đã đến Thanh Cương Lĩnh. Đây là ranh giới giữa Diêm Châu và Linh Châu.vùng này đường núi hiểm trở, rừng sâu nước độc, đã thế trời còn đang mưa như trút nước, càng lúc càng to khiến đại quân khó khăn tiến bước. Lý Long Cơ cũng bị ướt sũng mình mẩy. Mấy hôm nay hắn đêm đêm ân ái cùng hai mỹ nhân vừa chiếm được, sức khỏe lại càng yếu ớt hơn. Sau khi bị mưa. chẳng mấy chốc hắn đã đổ bệnh. Lý Uyển lập tức lệnh cho tam quân dừng lại đóng trại, đợi mưa tạnh rồi tiếp tục hành trình.
Lý Uyên tay cầm ô dầu đi từ từ đến trước đại trướng phụ vương. Thị vệ canh gác lập tức lên bẩm báo: “Điện hạ. long thể thánh thượng không khỏe, không thể quấy giễu đến người.”
“Ta biết rồi, ta chỉ đến hỏi thăm tình hình thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.