Chương trước
Chương sau



Thiên Hạ
Chương 314 : Hương hoa trợ tình
gacsach.com
Dương Quốc Trung lần này tìm Ngư Triều Ân một lại muốn báo cáo việc Hồi Hột sai sứ thần đến. hai nữa là muốn đả thính tin tức của Dương quý phi. Dương quý phi là trụ cột của cả gia đình họ Dương. Nếu nàng thất sủng cũng có nghĩa là Dương gia sắp xong đời. Thời gian này Dương Quốc Trung có nghe một số tin từ trong cung. Thánh thượng đã trở lại Đại Minh cung, còn Dương quý phi vẫn ở Khánh Hưng cung. Điều này khiến hắn bối rối, hắn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Vốn dĩ đây là việc bí mật trong cung, không thể nói với Dương Quốc Trung, nhưng nghĩ đến gối Du Tiên, miệng Ngư Triều Ân lúc này cũng không kín nổi.
Hắn khoát tay để tên tiểu hoạn quan đi xuống, thấy trước sau không còn ai. mới nhỏ giọng nói với Dương Quốc Trung: “Đều do xuân dược gây họa!”
Dương Quốc Trung ngỡ ngàng, hắn vẫn chưa hiểu ý trong đấy. Ngư Triều Ân lại nói: “Thánh thượng cứ nói đến một loại thuốc tên hương hoa trợ tình, quý phi nương nương không cho người uống, vì thế họ đã cãi nhau một trận gay gắt, Thánh thượng nhất nộ liền dọn về Đại Minh cung ở.”
Hóa ra là xuân dược, trong lòng Dương Quốc Trung cũng yên tâm phần nào. Hắn vốn nghĩ vì Mai phi nên hơi lo. Nếu chỉ vì việc nhỏ này, vậy thì cũng chà đáng chỉ. có điều quý phi cũng không thể ở mãi Hưng Khánh cung được, thế nào cũng phải giải quyết việc này đã.
Ngư Triều Ân cười nói: “tướng quốc không phải lo lắng, Thánh thượng và nương nương ở xa nhau một thời gian cũng tốt, mà sáng hôm nay Thánh thượng vừa sai ngươi đưa băng lộ đến chỗ nương nương, đây chính là dấu hiệu hòa giải. Sẽ nhanh thôi mà, chỉ chừng hai ngày Thánh thượng sẽ lệnh cho bọn ta dọn nhà cho nương nương thôi.”
“Vậy còn phải cậy nhờ trung lệnh chiếu cố!”
Dương Quốc Trung nói xong đứng dậy cáo từ. Ngư Triều Ân tiễn hắn đến cửa rồi mới quay lại Bồng Lai các.
Hai ngày nay Lý Long Cơ cùng Vũ Hiền Nghi ở trong Bồng Lai các, Bồng Lai các nằm giữa Thái Dịch trì, ba mặt giáp hồ, gió lộng liễu thùy, phong cảnh đẹp cực là cung các mà Vũ Hiền Nghi thích nhất.
Vũ Hiền Nghi là sủng phi một thời của Lý Long Cơ, nàng xinh đẹp yêu mị, am tường vũ đạo. Hai người con trai nhỏ nhất Tây Lương vương Lý Thuyền, Biện Ai vương Lý Kính đều do nàng sinh. Nếu không có Dương Ngọc Hoàn vào cung, vị Vũ Hiền Nghi này đã trở thành người đứng đầu lục cung, chỉ thế cũng có thể thấy được Lý Long Cơ đã từng sủng ái nàng thế nào.
chỉ tiếc rằng quý phi trăm hoa ghen thua thắm, sự xuất hiện của Dương quý phi khiến tất cả các phi tử, trong đó có cả Vũ Hiền Nghi và Mai phi đều mất đi sắc màu.
Vũ Hiền Nghi ở trong lãnh cung những mười năm. mãi đến năm nay mới có lại được ngày ngẩng đầu. Dù cho Lý Long Cơ lực bất tòng tâm. nhưng với Vũ Hiền Nghi đã cô quạnh bấy lâu lại như đất hạn gặp cam lộ, trong lòng nàng như thế đã mãn nguyện rồi.
Trời vừa sáng, Lý Long Cơ mãi không chịu dậy, Vũ Hiền Nghi vẫn như một con mèo con ngoan ngoãn con mình vào lòng người, một bàn tay trắng nõn lộ ra ngoài tấm nệm uyên ương phù dung. Thật ra nàng đã tỉnh một hồi, nhưng vẫn không động giả vờ đang ngủ say trong lòng Lý Long Cơ. Nàng không muốn dậy, lại càng không muốn Lý Long Cơ dậy. Nàng chỉ mong Lý Long Cơ cứ thế ôm lấy mình ngủ mười năm, để bù lại cho những tháng năm đã mất.
Lúc này, Lý Long Cơ cuối cùng cũng thấy bớt choáng váng. Người đã liên tục dùng hương hoa trợ tình ba ngày, thân thể thật sự không còn chịu đựng nổi, nửa người người như tê liệt, mãi không cứ động được. Đấy cũng chẳng đáng nói, quan trọng là đầu người choáng váng cực. trong đầu trống rỗng, không nhớ ra việc gì. Chết hơn cả. người quên cả mình là ai, đang ở đâu!
“Ái phi. dậy rồi ư?”
Lý Long Cơ có phần nói không rõ ràng, trong lòng Vũ Hiền Nghi đại hận. đó là đang gọi ai thế này? Đang xem nàng là Dương ngọc Hoàn ư? Trong lòng nàng tuy hận, nhưng lại không dám biểu lộ, nàng chỉ ú ớ một tiếng rồi từ từ mở mắt.
“Điện hạ, thần thiếp chỉ mơ một giấc mộng thôi!”
Nàng nũng nịu ôm chằm lấy tay Lý Long Cơ, giọng đỏng đảnh: “Thần thiếm mơ thấy mình sinh một tiểu vương tử cho điện hạ. như thế thần thiếp sẽ có ba vương tử.”
Đây là ách chủ bài của nàng. Dương Ngọc Hoàn đắc sủng thì sao nào? Một người con cũng không có, thế thì làm sao sánh với nàng đây? Nàng có những hai đứa con trai, nàng phải làm đủ mọi cách để Thánh thượng luôn khắc nghi điều này.
Nhưng nàng lại không biết rằng là trong đầu Lý Long Cơ trống rỗng, bản thân người có bao nhiêu đứa con. mặt mũi ra sao, người hoàn toàn không nhớ ra.
“Điện hạ! Điện hạ!”
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gọi khẽ của Ngư Triều Ân. Vũ Hiền Nghi không thể ngủ nướng được nữa. tên Ngư Triều Ân này nàng không đặc tội nổi. Nếu muốn lấy lại lòng Lý Long Cơ thì nhất định phải lấy lòng tên Ngư Triều Ân đã.
“Điện hạ. chúng ta dậy thôi!”
“Trẫm mệt quá. muốn nằm thêm một lúc.”
Lúc này, cả Vũ Hiền Nghi cũng ngỡ ngàng. Trong ký ức của nàng, Thánh thượng ngày ngày trời chưa sáng hẳn đã dậy, và bận rộn với việc triều chính mãi đến tối mịt, trước giờ chưa lần nào dậy muộn. Nàng cắn răng, cái ả hồ ly tinh kia đã vắt cạn sức lực của Thánh thượng!
“Điện hạ. hình như Ngư công công có việc tình người.”
“Việc gì thế này?” Lý Long Cơ có phần không vui hỏi.
“Điện hạ, Dương tướng quốc có một tấu chương khẩn muốn dâng lên. hình như liên quan đến chiến sự phương bắc.”
Chiến tranh là một từ nhạy cảm, Lý Long Cơ lúc này cũng chẳng còn ngủ tiếp được, liền nói: “Được thôi! Trẫm sẽ dậy!”
Vũ Hiền Nghi vội trở mình ngồi dậy bắt đầu căn dặn với các cung nữ hầu hai bên: “Điện hạ phải thức dậy đây!”
Cung nữ nghe xong lập tức nhanh tay nhanh chân chuẩn bị, hầu hạ Lý Long Cơ và Vũ Hiền Nghi nào mặc xiêm y, nào rửa mặt và chải đầu. Lý Long Cơ vừa ngồi cho cung nữ chải đầu vừa hỏi Ngư Triều Ân bên cạnh; “Phương bắc vừa xảy ra chiến sự gì?”
“Hồi bẩm điện hạ. hình như Khả hãn Hồi Hột phái sứ thần đến chất vấn triều đình, nói An Tây quân đột ngột tấn công Hồi Hột. đòi chúng ta phải đưa ra trả lời.”
“Chất vấn?” Lý Long Cơ chau mày, không vui hỏi: “Họ có tư cách gì mà chất vấn trẫm?”
Ngư Triều Ân hơi ngớ người, chất vấn là lời của hắn dùng để tăng thêm tính nghiêm trọng của sự việc, không ngờ lại có tác dụng ngược lại. Mãi một lúc sau. hơn cũng không biết nên nói tiếp thế nào, may mà Lý Long Cơ đặt hết chú ý vào việc tấn công Hồi Hột, nên cũng chẳng để ý đến thái độ của Hồi Hột nữa.
“Đi gọi Lương Triều nghĩa đến đây, nói trẫm cần phải xem báo cáo giám quân của An Tây.
Ngư Triều Ân đương định quay đi, thì Lý Long Cơ lại gọi hắn lại: “Trẫm không nói là ngươi đi. ngươi sai người khác đi, trẫm còn có việc dặn ngươi.”
“Tuân lệnh!” Ngư Triều Ân vội sai một tiểu hoạn quan đi tìm người, còn hắn thì đứng một bên chờ lệnh.
Lý Long Cơ lúc này mới từ từ nói: “Cái hương hoa trợ tình của trẫm để cũng một thời gian rồi, hiệu quả không như trước nữa, ngươi phái người đi hối An Lộc Sơn.trẫm nói hắn tiến cống thêm một hộp, sao mãi không thấy đến.”
“Tuân lệnh! Nô tài lập tức đi liền.”
“Đi đi!”
Ngư Triều Ân vừa quay đi, Vũ Hiền Nghi bên cạnh bèn khẽ lắc đầu. Kỳ thực nàng cũng có phần nhìn ra. hương hoa trợ tình mà Thánh thượng dùng kia cực kỳ hại sức khỏe. Mới đến đây ở được hai tháng, trông Thánh thượng như già đi vài tuổi. Loại thuốc mạnh này, Ngư Triều Ân không thể không biết tác hại của nó, nhưng hắn cũng chẳng khuyên can một câu, mà còn dung túng Thánh thượng dùng thuốc. Nếu là Cao Lực Sĩ, chắc lão thả chết cũng không để Thánh thượng được dùng thuốc, chỉ mỗi việc này thôi đã có thể thấy tên Ngư Triều Ân này không phải một trung thần.
Vũ Hiền Nghi tuy biết rõ nhưng nàng cũng không dám nói ra. Nàng không dám làm Lý Long Cơ mất vui. mất công người lại đưa nàng vào lãnh cung.
“Điện hạ. người đêm qua nói hôm nay sẽ đi chèo thuyền tại Thái Dịch trì với thần thiếp mà!”
“Yên tâm. trẫm sẽ không nuốt lời đâu. chiều sẽ đi với nàng.”
Lý Long Cơ vừa chỉnh trang xong liền ngồi kiệu đi về hướng Lân Đức điện. Lân Đức điện là một nơi xử lý công vụ của Lý Long Cơ trong Đại Minh cung, nó nằm ở hướng tây gần bờ tường tay của Cửu Tiên môn.tiện cho các đại thần ra vào. Phồn thần đến triều đều phần lớn mở yến tiệc tại đây, chiêu đãi các thần trong triều cũng phần lớn tiếp tại đây.
Một chốc sau. Lý Long Cơ đã đi vào phiến điện của Lân Đức điện, và ngồi lại trong ngự thư phòng của mình trong nội cung. người giờ đang mệt mỏi vô cùng, cũng chán chưởng cức với chính vụ triều đình, chỉ muốn nghe những tin làm phấn chấn tinh thần. Nếu không phải do Hồi Hột gặp chuyện hôm nay, hắn tuyệt không đến Lân Đức điện.
“Tấu chương đâu? Đưa cho trẫm xem!”
Ngư Triều Ân vội đưa tấu chương của Dương Quốc Trung lên. Lý Long Cơ mở ra mới nhìn thấy chữ nghi ngút trên đấy người đã thấy hoa mắt. chẳng nhìn thấy chi. người không khỏi giận dữ vứt tấu chương lên bàn nói: “Đọc cho trẫm nghe!”
Ngư Triều Ân từ nhỏ được Cao Lực Sĩ kỳ công bồi dưỡng, có thể đọc có thể viết. Cũng vì nguyên do này mà hắn luôn được hầu tại ngự thư phòng, để rồi cuối cùng thành hoạn quan nắm quyền số một sau Cao Lực Sĩ. Hắn cầm tấu chương lên đọc: “Thần hôm qua được thượng thư Hồi Hột từ Hồng Lư Tự, hoảng hốt khi được tin An Tây quân tấn công Hồi Hột.thần chủ Trung Thư Tỉnh lại hoàn toàn không biết việc này, thần không biết Thánh thượng có hay hoặc không, nhưng sự tình khẩn cấp, thần xin tường thuật lại một lần Thánh thượng, nếu Thánh thượng không biết, thần xin mời An Tây quân giải thích việc này. Thần nghĩ tấn công Hồi Hột là việc nhỏ. có thể bù đắp được, nhưng chưa được thánh dụ mà xuất binh là việc lớn, cần phải truy cứu đến cùng...”
Phía sau tấu chương của Dương Quốc Trung còn có kèm theo thư tín của Khả hãn Hồi Hột. Ngư Triều Ân định mở ra đọc, nhưng Lý Long Cơ lại khoát tay: “Được rồi, không phải đọc nữa.”
Người vốn nghĩ Hồi Hột đại cứ nam phạm, lại có tranh đấu khốc liệt với quân Sóc Phương, người mới thấy lo, không ngờ chỉ là quân An Tây tấn công Hồi Hột, Đại Đường không chịu tổn thất gì. Lúc này người cũng yên tâm không ít.
Sóng to gió lớn gì Lý Long Cơ chưa gặp qua, người chỉ nghe qua đã biết đây chẳng qua là xung đột nhỏ nơi biên thùy, đấy là việc rất ư bình thường, không cần phải kinh ngạc gì. Người cũng chả có hứng thú gì việc này, còn Dương Quốc Trung đề cập đến truy cứu Lý Khánh An tự ý xuất binh, người cũng chẳng mấy có hứng.
Nếu việc này xảy ra sớm hơn. may ra Lý Long Cơ còn nổi giận, nhưng Lý Khánh An đã kịp thời sai người mang thủ cấp của A Bố Tư đến. Việc này đã khiến Lý Long Cơ giảm bớt phần lửa giận với hắn. và quan trọng hơn là chiến dịch Thổ Phồn sắp đến, Lý Long Cơ không muốn lúc này lại xảy ra rắc rối gì thêm.
Tuy người đã uống loại thuốc làm tổn thương nghiêm trọng đến nguyên khí, suốt ngày cứuu muội muội, nhưng trận chiến Thổ Phồn người vẫn không chút hàm hồ. Việc này người quả thật quá xem trọng, chỉ cần có thể rút được một hoạn Thổ Phồn trăm năm này. cả việc Độc Cô Minh Nguyệt bị tên Lý Khánh An kia cướp đi hắn cũng có thể nhịn được, Huống chi chỉ là xung đột biên giới nhỏ nhoi này!
Có điều người ít nhiều cũng muốn biết rốt cuộc vì sao Lý Khánh An đi đánh Hồi Hột, mà trong tấu chương của Dương Quốc Trung lại không nhắc một chữ. chỉ muốn truy cứu tội danh của Lý Khánh An.Điều này khiến trong lòng người khó chịu.
Lúc này, hoạn quan Lương Triều Nghĩa đang vội vã đi vào ngự thư phòng, hắn quỳ xuống thi lễ: “Nô tài khấu kiến hoàng thượng!”
Lương Triều Nghĩa cũng giống Ngư Triều Ân, cùng là hoạn quan do Cao Lực Sĩ đề bạt, trước đây hắn chủ yếu phụ trước về việc ăn uống của Lý Long Cơ và Dương quý phi, cũng là một hoạn quan có thể lực tương đối lớn. Nhưng hắn khác Ngư Triều Ân ở chỗ, Ngư Triều Ân xem Cao Lực Sĩ như cái gai trong mắt. nhưng Lương Triều Nghĩa lại ngược lại, hắn vẫn trung thành với Cao Lực Sĩ, và cũng vì lý do này mà trước khi Cao Lực Sĩ rời khỏi Lý Long Cơ đến Đông Cơ, lão đã tiến cử Lương Triều Nghĩa phụ trách việc liên hệ với các giám quân khắp nơi. Lý Long Cơ vì nể mặt Cao Lực Sĩ nên đã nhận lời.
Có điều vẫn có phần khác biệt, trước đây Cao Lực Sĩ chú quản giám quân, tất cả giám quân các nơi đều phải nghe lệnh lão, và các giám quân đều phải có trách nhiệm trước lão, quần lực rất lớn. Nhưng Lương Triều Nghĩa thì chỉ phụ trách mỗi việc liên lạc, hoàn toàn không có quyền được phép bãi miễn.
ngoài ra, sau khi thân vương được phái đến trấn thủ thực địa. tác dụng của giám quân cũng tương đối yếu đi. Lý Long Cơ cũng không còn coi trọng như trước. người chỉ khi nào nhớ đến mới hỏi thăm vài câu. ngày thương cũng chẳng ngó ngàng chi. Như hôm nay chẳng hạn. nếu không phải do có Hồi Hột đến cáo trạng, Lý Long Cơ căn bản sẽ không biết việc Biên Lệnh Thành đã gửi tin đến.
Lương Triều Nghĩa đưa một cuốn sổ cho Lý Long Cơ.Giám quân các địa phương chủ yếu đều dùng bồ câu đưa thư, chữ rất nhỏ, hơn nữa một việc phải gửi vài lần thư mới nói rõ được, nên một công việc rất quan trọng khác của Lương Triều Nghĩa chính là chép lại và biên số để đóng thành tập.
Lý Long Cơ cũng chẳng nhận lấy. người chỉ ngẩng đầu dựa nửa người xuống long sàn nói: “Đọc đi!”
Lương Triều Nghĩa vội mở sổ ra đọc: “Thành Biên Lệnh Thành khấu kiến hoàng thượng điện hạ. tháng tư xảy ra một việc An Tây Hàn Hải quân vượt qua Kim Sơn,thần đã điều tra cẩn thận, và làm rõ nguyên nhân do Hồi Hột bất mãn Đồng La bộ nương tựa vào Bắc Đình, đã phái binh lính tấn công cảnh nội bắc Đình trước, giết hơn một ngàn người Đồng La. Việc này dẫn đến bất mãn ba bộ Cát La Lộc, Đồng La. Sa Đà. Để tự vệ, ba bộ đã liên hợp lại đối phó Hồi Hột. nhưng lúc này lính gác biên thùy quân Đường bất được tín sứ Thổ Phồn, được biết Thổ Phồn có câu kết với Hồi Hột,Hồi Hột đương thừa cơ quân Đường An Tây nam hạ tấn công Thổ Phồn. Bắc Đình trống vắng sẽ xuất binh chiếm Bắc Đình, để từ đó Thổ Hồi hai bộ sẽ nam bắc cùng tấn công đưa quân An Tây vào thế gọng kiềm. An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An thấy tình thế nguy cấp, liền mượn cơ hội ba tộc Cát La Lộc liên hợp xuất binh Hồi Hột. thanh lý vùng biên giới, xây dựng cứ điểm phòng ngự phía bắc Kim Sơn.Thần nghĩ hành động này của Lý Khánh An vẫn thuộc một phần của chiến dịch tpho, không phải tự tiện xuất binh, đặc bẩm báo Thánh thượng.”
Lý Long Cơ gật gật đầu, đây mới là báo cáo người cần. đầu đuôi rõ ràng, sự thực mình xác, có lý có cứ. Lúc đầu khi Đồng La phản bội Đại Đường đi nương nhờ Cát La Lộc,người liền nghĩ việc này rất có khả năng sẽ dẫn đến biến động thảo nguyên. không ngờ người đã đoán đúng.
Nếu sự tình không lớn. người cũng không muốn ảnh hưởng đến chiến dịch Thổ Phồn sắp đến.nghĩ thế, người liền vứt báo cáo của Biên Lệnh Thành lên bàn nói: “Được lắm. hãy đưa phần báo cáo này cho Đông Cung xem, việc này cứ để Đông Cung giải quyết.”
Sứ giả Hồi Hột Hạ Lộc Mạc Đạt Can đã đợi ở Trường An mười hôm, nhưng đợi mãi vẫn chưa gặp được hoàng đế Đại Đường. Cuối cùng là chư quân Đông Cung tiếp kiến hắn. Lý Dự cũng bày tỏ sự nuối tiếc của mình với việc bất hạnh của Hồi Hột, nhưng đồng thời hắn cũng nghiêm giọng chỉ ra là do người Hồi Hột xâm nhập vào lãnh thổ Đại Đường trước, giết chết thuộc dân của Đại Đường nên mới dẫn đến xông đột. Do Hồi Hột có lỗi trước, nên hắn đã từ chối yêu cầu đòi Đại Đường bồi thường ba vạn khúc lụa vô lý của Hồi Hột.
Hồi Hột cuối cũng đã không đạt được mục đích đòi bồi thường, Hạ Lộc Mạc Đạt Can nộ khí xông thiên quay trở lại thảo nguyên. Việc này khiến quan hệ Đại Đường và Hồi Hột bắt đầu sứt mẻ, và đồng thời, Lý Dự đã thân bút viết thư cho Lý Khánh An, hi vọng hắn có thể rút quân khỏi Hồi Hột càng nhanh càng tốt. đừng làm to chuyện. Ngoài ra. Lý Dự lại viết thêm một bức mật thư cho Lý Khánh An, nói hắn nhớ chú ý đề phòng Khánh vương Lý Tông, Thánh thượng đã cho gia tăng quyền lực của các thân vương trấn thủ, và cũng rất có khả năng gia tăng quyền lực khống chế thực tế của Khánh vương.
Ưu Châu, trong phủ Tiết độ sứ Phạm Dương. An Lộc Sơn vẫn về phủ như mọi khi. Từ hai tháng trước hắn tấn công Khiết Đơn đại bại, An Lộc Sơn lại càng ẩn mình hơn. Đồng thời đó cũng khiến hắn tự thấy nguy hiểm. Để bảo vệ vị trí của mình, hắn dùng hết mọi thủ đoạn, tốn gần vạn quan tiền để mua chuộc trọng thần trong triều, cuối cùng may mà thoát khỏi trừng trị, và cũng giữ lại vị trí hai Tiết độ sứ của hắn.
Tuy may mắn lọt qua nhưng trong lòng hắn cũng đầy thất vọng. tốn bao nhiêu tâm huyết toan tính quân Đồng La thế mà không được một binh một tốt. mà còn mất trắng cho tên Lý Khánh An kia. Và điều nữa là Hà Đông Tiết độ sứ. đấy cũng là vị trí hắn thèm thuồng bấy lâu, hắn cũng không có được. Có điều Lý Dự để cứ Trinh Thiên Lý đảm nhiệm phó chức, Lý Long Cơ lại bất ngờ nhậm mệnh cho Vinh vương Lý Uyển làm Hà Đông Tiết độ sứ. Kết quả này quả thực khiến người ta không ngờ đến.
Thân vương nhận chức Tiết độ sứ là điều thường thấy, nhưng đấy đều là những vùng đất xa xăm. và chỉ là Tiết độ sứ trên danh nghĩa, có tiếng mà không có miếng, nhưng lần đầu tiên, có túi hiệu Lý Long Cơ định có dấu hiệu để binh quyền tông thất hóa. Đối diện với biến cô này, trong lòng An Lộc Sơn đầy cảnh giác. Hắn nhất định phải nhánh chóng tìm đường ra cho mình.
An Lộc Sơn vừa về phủ, một thuộc hạ đã đến bẩm báo: “Đại soái, Trường An có thư khẩn cấp gửi đến.”
“Hãy đưa thư cho ta!”
Vừa cầm lấy thư An Lộc Sơn không khỏi ngớ người. hóa ra là thư từ Đại Minh cung. Hắn vội mở ra, chẳng mắt chốc cặp mắt hạt đậu của hắn sáng bừng lên, lập tức quay đầu lại nói: “Đi! Mau đi tìm Cao tiên sinh đến thư phòng ta, và gọi cả La dược sư đến.”
An Lộc Sơn quay về thư phòng cẩn thận đọc lại một lần thư. Thư do Ngư Triều Ân viết, hóa ra là đến yêu cầu hắn gửi thêm hương hoa trợ tình. Tim An Lộc Sơn đập thình thịch, không lẽ cơ hội đã đến? Hương hoa trợ tình hai năm trước hắn đã cống cho Lý Long Cơ. Đây là loại thuốc do một kỳ nhân giang hồ bào chế, là một loại thuốc tráng dương mạnh. Loại thuốc này người trẻ có thể dùng, nhưng phải khống chế đúng liều đúng lượng, chú ý điều dưỡng hồi phục sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đối với người lớn tuổi lại khác, người già nguyên khí không còn khả năng hồi phục nhưng thanh niên, nếu uống loại thuốc này trong thời gian dài sẽ cực ảnh hưởng đến sức khỏe, giảm thiểu tuổi thọ, hơn nữa còn dễ bị nghiện. và không tài nào thoát khỏi nó. Lúc trước An Lộc Sơn đã nơm nớp lo sợ dâng loại thuốc này cho Lý Long Cơ. thông qua kiểm tra của ngự y, được Lý Long Cơ gia thưởng, thậm chí còn phong hắn làm Bình Đông Quận vương. Ba năm qua đi, lúc này Lý Long Cơ lại một lần nữa đòi loại thuốc này. Hắn biết, cơ hội của mình đã đến.
Lúc này, mộ liêu Cao Thượng đi vào khom người thi lễ: “Đại soái tìm thuộc hạ?”
An Lộc Sơn gật gật đầu đưa thư trong tay cho hắn: “Ngươi xem! Đây là thư riêng của Lý Long Cơ.”
Cao Thương vốn dĩ là mộ liệu xếp thứ trong số tất cả mộ liêu của An Lộc Sơn, sau Nghiêm Trang. nhưng từ khi Nghiêm Trang mất tích, Cao Thượng liền trở thành mộ liêu được An Lộc Sơn tín nhiệm nhất, cơ hồ tất cả việc gì cũng đều thương lượng với hắn. Cao Thương cũng không khiến An Lộc Sơn thất vọng, cũng đã đưa ra sách lược mưu trí hàng loạt cho hắn.
Cũng như Nghiêm Trang từng khuyên Lý Khánh An tự lập, Cao Thượng cũng khuyên An Lộc Sơn tự lập, hơn nữa không chỉ một lần. hắn từng dùng kết cục của các Tiết độ sứ như Cái Gia Vận, Phu Mông Linh Sát, Vương Trung Tự. Hoàng Phổ Hoài Minh. Bùi Khoan để khai độ An Lộc Sơn. để hắn hiểu rằng, một khi hắn mất đi binh quyền, tất cả những việc hắn từng làm tại Phạm Dương cũng đều sẽ bị lộ, và lập tức bị người khác đàn hạch. Điều đợi chờ hắn chỉ còn mỗi con đường chết, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này thì chỉ còn con đường duy nhất, đó là tự lập!
Cao Thượng cuối cùng cũng đã thuyết phục được An Lộc Sơn. Từ ba năm trước, bọn họ đã bắt đầu con đường tự lập. Hương hoa trợ tình này chính là một khâu trong kế hoạch của họ.
Cao Thượng đọc thư xong gật gật đầu nói: “Xem ra bước thứ hai của chúng ta có thể làm được rồi!”
“Nhưng sao ta thấy như thế quá nhanh, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong.” An Lộc Sơn có phần lo lắng nói.
“Đại soái, quan trọng là thời cơ. Lúc cơ hội đến. nhất định phải nắm lấy hắn. Chúng ta đã chuẩn bị được bảy phần, lương thực đầy đủ. vũ khí cũng đủ. chỉ duy nhất thiết là binh lực. Có điều năm này Hà Bắc xuân đến sơm. ta đoán năm nay Hà Bắc chắc chắn đại hạn. Vậy chúng ta hãy thừa cơ lúc ấy chiêu thu nguồn binh từ bọn dân vùng hạn. giải quyết vấn đề nan giải này. Hơn nữa loại hương hoa trợ tình này hiệu quả chắc không nhanh đến thế, chúng ta vẫn còn thời gian.”
Lúc này, một thân binh ngoài cửa bẩm báo: “La dược sư đã đến.”
“Mời hắn vào đây!”
Một chốc sau. một ông lão cao to mập mạp, sắc mặt hồng hào người mặc lam bào đi vào. Hắn là một kỳ nhân giang hồ, rất tinh thông việc dùng các loại thuốc lạ. Ba năm trước được An Lộc Sơn thu nạp, lão tự xưng mình họ La. mọi người đều gọi lão La dược sư. Hoa tình trợ tình chính là một kiệt tác xuất phát từ tay lão.
La dược sư đi lên thi lễ: “Tham kiến đại soái!”
An Lộc Sơn vội cười nói: “Dược sư không phải khách sáo! Mời ngồi! mời ngồi!”
La dược sư ung ung dung dung ngồi xuống, hỏi: “Không biết đại soái tìm ta có dặn dò gì?”
“Ta muốn hỏi người xem loại hương hoa trợ tình thứ hai đã được bào chế xong chưa?”
La dược sư cười ha hả: “Năm ngoái ta đã bào chế xong, hiệu quả phi phàm, cường độ của nó gấp đôi loại ban đầu. đại soái cứ yên tâm mang đi.”
Dựng lại một chốc, lão kinh ngạc hỏi: “Không lẽ loại đầu kia đã dùng xong? Đó là lượng của những năm năm cơ mà?”
“Nghe nói hiệu quả không tốt. muốn có loại khác.”
“Hiệu quả không tốt?”
La dược sư lẩm bẩm một lúc. lão bỗng nhiên cười lạnh nói: “Nếu không uống thuốc theo quy định của ta. hiệu quả sẽ không thể tốt. Theo ta đoán chắc do quá tham lam. lúc nào cũng dùng liều gấp đôi, cuối cùng phát hiện không chịu nổi. lại quay trở lại liều ban đầu, nên mới nói hiệu quả không tốt.”
An Lộc Sơn chau mày, có phần lo lắng nói: “Nếu cứ dùng liều gấp đôi thế này, vậy thuốc mới lần này liệu có đạt được hiệu quả ta mong muốn không?”
“Không sao! Đại soái cứ yên tâm. thuốc mới của ta lần này đã thử nghiệm hai năm. hiệu quả rất mãnh liệt, hơn nữa điểm bất lợi kia lại càng được giấu kỹ, ngày thường khó mà cảm nhận được, nhất định sẽ khiến đại soái vừa ý.”
“Được! Ngươi nhất định phải đưa thuốc cho ta. ta phải lập tức đưa đến Trường An.”
“Được! Ta sẽ đi lấy liền.”
Nói xong. La dược sư vội vã cáo từ. Thấy bóng hình của lão ngày càng xa dần. Cao Thương mới khẽ hỏi: “Đại soái, người này biết quá nhiều, giữ lại sẽ là hậu hoạn.”
An Lộc Sơn cười nham hiểm: “Ta biết rồi. ta sẽ không giữ hắn.”
“Ngoài ra, Lưu Lạc Cốc Trường An cũng đang hối chúng ta nên nhanh chân lên. không được để lỡ thời cơ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.