Thiên Hạ Chương 236 : Đánh chiếm Thạch Quốc (Hạ) gacsach.com Câu trả lời của Mộc Tư Lâm khiến Man Tô Nhĩ rất thất vọng, Vị Thập Hiệp phái làm loạn mà tù binh quân Đường đã được đưa đến Kha Nhĩ Ba La khai thác mõ bạc, xem ra phen này lại phải đi một chuyến Kha Nhĩ Ba La. Lúc này, Mộc Tư Lâm cười nói: “Điện hạ, Thập Hiệp phái phản loạn căn bàn đã kết thúc, ta đang chuẩn bị về Khố Pháp (*thành cổ Kufgh) để thuật chức với Khalifah, hay chúng ta cùng về.” Một Tư Lâm quay về thuật chức là một lý do, nhưng mặt khác, hắn muốn chính thức khai chiến với quân Đường, nhất định phải có sự ũy quyền của Khalifah, Nhưng nếu hắn đi, Man Tô Nhĩ ở lại Hà Trung, rất có khả năng Khalifah sẽ ủy quyền cho Man Tô Nhĩ, Đấy chẳng phải điều hắn mong muốn. Hắn rút ra một danh sách tù binh quân Đường cười nói: “Trong số tù binh này co ba mươi người thợ, có thể nấu rượu, đóng tàu, đúc tiền, hoặc biết đâu còn có người biết làm giấy, Nếu điện hạ có hứng thú, toàn bộ ba mươi người này ta tặng cho ngươi.” Man Tô Nhĩ vui vẻ gật đầu: “Vậy thì tốt qua! Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Mộc Tư Lâm nhìn Tền Nhã Đức cười cười, Một nụ cười đầy hàm ý, đó là chiến tranh với quân Đường coi như là giao cho bọn hắn thôi. ... Đêm, đoàn quân Đường thần tốc hành quân dưới ánh trăng sáng, phía trước ba mươi dặm chính là Thác Chi thành, quân Đường không toàn bộ đi đến Thác Chi thành, mà đóng quân bên sông Kim Tước, chỉ Thôi Càn Hữu và Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn một vạn quân đến Thác Chi thành. Đây là một cuộc tiến quân dò xét, Thế cục ngày càng phức tạp với Thạch Quốc không rõ ràng, khiến Lý Khánh An rất ư carnh giác, Ngay lúc này, bất kỳ sự sơ ý nào cũng có thế là đòn chí mạng với quân Đường. Lúc này, việc biết trước lịch sử đã không còn ý nghĩa gì, quỹ đạo của lịch sử đã đi lệch, Trận chiến Thổ Hỏa La của Cao Tiên Chi đã làm thay đối nguyên nhân trận chiến Hoành La Tư, Trên lịch sử trận chiến Hoành La Tư là do quân Đường trấn áp Thạch Quốc, khiến Đại Thực trở nên lo lắng với ý đồ thật sự của Đại Đường mà xảy ra chiến tranh, ít nhiều có chút yếu tố ngẫu nhiên trong đấy. Nhưng giờ đã khác, Cao Tiên Chi thất bại tại Thổ Hỏa La đã quyết định việc trung giành giữa hai đế quốc tại khu vực Hà Trung đã được công khai hóa, Sự xung đột của hai cường quốc phương đông và tây đã không còn nghi ngờ gì. Vị trí chiến lược đặc biệt của Thạch Quốc khiến nó trở thành thành bảo cầu nối tại phương đông của Đại Thực, Đồng thời, nó cũng là trạm đầu tiên để đế quốc Đại Đường có thể tây tiến. Đối với sự tranh giành của Thạch Quốc có lẽ từ tòa thành nhỏ bé Hoành La Tư bắt đầu, nhưng ý nghĩa chiến tranh giờ đã hoàn toàn khác, trên lịch sử, trận chiến Hoành La vừa kết thúc, đế quốc Đại Đường hay cả người tộc Hán sẽ triệt để mất đi lãnh thổ Thông Lĩnh trở về tây. Nhưng còn trận chiến này lại là một mở đầu mới, Từ thời Lưỡng Hán đến nay, người Hán tộc đã thử mạo hiểm xuất chinh ngoài khu vực Thông Lĩnh về tây, đến hôm nay đã trở thành phương thức chiến tác chiến tranh giành tập đoàn. Việc xuất chinh đến một nơi xa lạ quy mô lớn như vậy đã phần nào quyết định không hành trình nào có thể bằng phẳng, Ánh trăng màu thủy ngân chiếu rọi lên mặt đất, gió mát về đêm thổi bạt vào thảo nguyên thênh thang. Ngoài thành Thác Chỉ hai mươi dặm về đông, trong mảnh rừng tối đen như mực, chỗ này ngày thường cực hiếm có người xuất hiện, nhưng tối nay, trong khu rừng này lại trở nên dị thường, một luồng sát khí khổng lồ bao trùm cả khu rừng. Lúc này, một đội xích hầu quân Đường đang phóng đến hướng rừng, Quân Đường đã ở ngoài mười dặm, khu rừng này chính là trọng điểm chú ý của quân Đường. “Tần lữ soái, chúng ta có phải vào rừng xem xem không?” Một xích hầu lớn tiếng hỏi. Tần lữ soái chính là Tần Hải Dương, sau khi Thôi Càn Hữu đại thắng đã luận công hành thưởng, hắn được đề bạt lên làm lữ soái, Nắm trong tay một trăm anh em. Đối với lần đề bạt Tần Hải Dương này đã bị phán quan An Tây quân phản đối, lý do là Tần Hải Dương đã nhiều lần phạm quân quy, Trong tay Vị phán quan có đầy đủ ghi nhận về Tần Hải Dương, trong đó bao gồm cả những quá khứ không mấy hay ho của hắn. Năm thứ ba Thiên Bảo, Tần Hải Dương chính là một xích hầu lữ soái Vu Điền quân trấn, nhưng do hắn say rượu lỡ việc khiến cả đội gác tuần Thổ Phồn thành công vướt quay đường phong tỏa, đi vào khu quân sự Đại Đường điều tra. Lần đó, Tần Hải Dương bị Binh mã sứ Vu Điền xử nhẹ, chỉ đánh năm mươi gậy, và giáng làm đội chánh, Năm thứ hai, Tần Hải Dương lại dẫn thủ hạ tự ý cướp đoạt tài sản Hồ thương, Vì phân chia không đồng điều mà bị kiện, Lần đó hắn lại bị đánh một trăm gậy, giam ba tháng, và bị trực tiếp giáng làm lính nhỏ. Có những việc không sáng sủa gì lắm do sự biến động nhân sự trong quân đội mà dần bị người đời quên lãng, nhưng trong tay phán quan vẫn có những ghi nhận hoàn chỉnh nhất. Lữ soái quân Đường nhất cấp cũng bằng liên trưởng ngày nay, Khi kiến nghĩ đề bạt Thôi Càn Hữu bị phán quan phản đối, hắn bèn tìm đến Lý Khánh An, cuối cùng được sự phê chuẩn đặt cách của Khánh An: Lấy công luận sự, thưởng phạt phân mình, có như thế, cuối cùng Tần Hải Dương mới lại được lên chức lữ soái. Tuy khuyết điểm của hắn quá rõ, ưu thế cũng dễ thấy, Đó là kinh nghiệm xích hầu phong phú, về mật nào đó mà nói, đấy là một giáo quan ưu tú. Tần Hải Dương rào một vòng ngoài bìa rừng, quốc vương Thạch Quốc đích thân đến đầu hàng quân Đường, Thạch Quốc chắc sẽ không có dị thường gì, hơn nữa đây cách đô thành Thạch Quốc còn không đến ba mươi dặm, thông thường mà nói, quân đội điều không dám làm gì ở nơi cách đô thành gần thế, Đây là lẽ thường, nên xích hầu bình thường điều không nghĩ ngơi nhiều. Nhưng với hắn lại khác, hắn là người thích mạo hiểm, Người thích mạo hiểm thường làm việc trái với lẽ thường, Kinh nghiệm phong phú của hắn cho thấy khu rừng này rất không bình thường, rốt cuộc có gì khác thường, thì hắn cũng không nói rõ được. “Phóng tiễn vào thành.” Hắn hạ lệnh, lập tức vài chục quân Đường bèn phóng tiễn vào khu rừng đen thum thúm, Bổng chốc, tiễn phóng như mưa rơi, trong rừng phát ra tiếng binh binh, Bỗng nhiên, một tiếng kêu thám vang lên, không phải tiếng của động vật, là con người. Tiếng kêu này nhưng bóng đen lóe qua trong đêm trăng, khiến người ta dậy cả gai gốc, Xích hầu quân đường giật mình, Mắt họ đều sáng lên, chỉ thấy đám đông bóng người chuyển động trong rừng thẳm, Không phải nhãn lực của họ bỗng chốc khá lên, mà là quân đội trong rừng đã phát động. “Không hay rồi, rút!” Tiếng Tần Hải Dương hô to, quân Đường vội lần lượt quay đầu bỏ chạy, Sau lưng họ từng đàn quân đội Thạch Quốc ào ra khỏi rừng, Bọn họ lũ lượt giơ cung bắn vào vài chục tên xích hầu quân Đường, Nhưng giờ đã muộn, xích hầu quân Đường chẳng mấy chốc đã phóng ra xa ngoài ba trăm bước, đã thoát xa khỏi tầm bắn của quân Thạch Quốc. Lúc này, tiếng vó ngựa hai bên vang ầm, hàng vạn quân Thạch Quốc từ bốn bề rừng rậm phóng ra, Bị xích hầu Đại Đường bất ngờ phát hiện đã làm kế hoạch của chúng bị phá sản. Dưới ánh lửa chập chờn, bộ mật giận dữ của Viễn Ân hoàng tử trở nên hung hãng méo mó, xích hầu quân Đường phát hiện không những làm kế hoạch của chúng phá sản, mà còn dập tắt hi vọng của của gia tộc Chánh vương hệ. Nếu từ một tiểu quốc Hà Trung mà xem Thạch Quốc, đây quả thật điên cuồng, họ mai phục quân Đường chăng khác nào trứng chọi với đá, Nếu từ góc độ một nước phụ thuộc của Đại Đường mà xét Thạch Quốc, thì hành vi của chúng là phản bội chủ quốc, chà đạp lên đạo nghĩa. Tuy nhiên, từ khi Đại Thực đông tiến đến nay đã vài chục năm này, triều đình Đại Đường vẫn không các gì chính diện đối kháng Đại Thực. Mấy mươi năm nay, quân đội Đại Thực đã chinh phục Túc Đặc chu quốc, Thạch Quốc cũng đã ký kết hiệp ước liên minh cùng Thạch Quốc, Nó đã là thuộc quốc của Đại Thực, chứ không còn là của Đại Đường. Sự chinh phục của người Đại Thực mấy mươi năm nay đã khiến người Túc Đặc sợ hãi vô cùng, để rồi dù khi Đại Thực xảy ra nội chiến, bọn chúng vẫn tin tưởng rằng người Đại Thực sớm muộn gì cũng trở lại. Đấy là lần đầu tiên Lý Khánh An tấn công Toái Hiệp, lý do vì sao Thạch Quốc đã xuất binh, bọn họ đều tận trung cho Tông chú quốc, cũng chính là lần đầu tiên chiến dịch Toái Hiệp thất bại, quốc vương Thạch Quốc đã biết, bọn họ đã không còn có thể rời khỏi con thuyền lớn Đại Thực này. Quân Đường tây tiến cũng đồng nghĩa với việc Chánh vương hệ bị diệt vong, và Phó vương hệ phất lên, Vì có thể bảo vệ sự thống trị của Chánh vương hệ với Thạch Quốc, quốc vương Đặc Lặt đã phái sứ giả cầu cứu Đại Thực khi quân Đường lần thứ hai tấn công Toái Hiệp. Họ được câu trả lời là: Toàn quốc dốc tận sức lực đối kháng quân Đường, không bao lâu quân Đại Thực sẽ đến, Vì lời hứa này mà Thạch Quốc đã liều mình mạo hiểm, quốc vương Thạch Quốc không tiếc dùng mình làm mồi nhử, hòng ra quân phục kích quân Đường đã lơ là. Không ngờ kế hoạch cuối cùng của họ lại đổ sông đổ bể, bây giờ nên làm thế nào đây? Rút về đô thành, hay là quyết tử cùng quân Đường đây? Tất cả tướng lĩnh cùng nhìn về phía vương tử Viễn Ân. Quốc vương đã quyết định để hắn kế thừa ngôi vị, quyết định của hắn chính là quyết định của quốc vương. Ánh mắt của Viễn Ân nhìn chăm chăm về hướng đông, quân Đường đã ở trong phạm vi mười dặm, Dù cho bọn họ chỉ có một vạn người, nhưng bản thân có thể thắng được họ ư? Trong lúc không có phòng bị thì may ra, nhưng còn giờ thì sao? Trong đầu hắn không khỏi lại nghĩ đến sự ghê ghớm quân Đường trong trận chiến Toái Hiệp, Trận chiến cung tiễn thế như chẻ củi kia khiến lòng hắn bỗng chốc nguội lạnh. “Rút về đô thành!” Cuối cùng hắn cũng quyết định, hai vận Thạch Quốc quân bèn quay đầu ngựa rút về hướng thành Thác Chi. ... Tin tức có quân mại phục trong rừng một giờ sau đã truyền đến đại doanh Kim Tước Hà của quân Đường, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh trọng thưởng cho xích hầu phát hiện ra mai phục, Tiếp đến hắn bèn đến liều của quốc vương Đặc Lặc Thạch Quốc. “Quốc vương điện hạ, ta rất phục ngươi có dũng khí can đảm đến chịu chết, nhưng cũng tiếc cho đám con bất hiếu chỉ cần vương vị, không cần vua cha của những người con bất hiếu của ngươi.” Khánh An lạnh lùng nhìn người quốc vương dùng mình làm mồi nhử này lắc đầu, tiếc nuối nói: “Ngươi hi sinh thân mình đến chịu chết thật đáng khen, nhưng không có một chi quân đội đáng để ngươi làm thế, thật tiếc cho ngươi quá!” Đặc Lặc nhắm chặt mắt, co chân ngồi dưới đất, Nghe khẩu khí của Lý Khánh An hình như là quân đội của mình đã thất bại, Mi mắt hắn nhảy mạnh hai cái, một chốc sau, hắn mới khẽ hở mắt, với ánh mắt chết giễu. “Hừ! Ta đã đến doanh trại của ngươi. thì không nghĩ sẽ có thể sống sót quay về, Muốn giết muốn mổ, tùy ngươi!” Khánh An từ từ ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn cười nói: “Có lẽ ngươi nghĩ ta sẽ phò tá Phó vương hệ, mà giết con cháu ngươi, nên ngươi mới kiên quyết đi theo Đại Thực đến thế, Ngươi cược rằng trước khi ta công hạ Thác Chi thành, quân Đại Thực sẽ kịp đến, đúng không?” Đặc Lặt quay mặt sang một bên, không nói một lời, Lý Khánh An lại cười nói: “Nhưng ngươi có nghĩ rằng, nếu bổn ý của ta là phò tá ngươi chứ không phải Phó vương, ngươi làm thế không phải tự đứt đường sống sao? Ta nói câu khó nghe, đô thành các ngươi, ta chỉ cần một canh giờ là có thể cho nổ nó, ngươi hiểu ‘nổ’ là gì không?” Đặc Lặc kinh ngạc nhìn Lý Khánh An, hắn có phần không dám tin vào lỗ tai mình, Lý Khánh An muôn phù trợ hắn, chứ không phải Phó vương. “Ngươi không cần phải kinh ngạc đến thế, Lý Khánh An ta không phải Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi đồ thành Thổ Hỏa La, nhưng nói thật ta không tán đồng, Đấy là hành động của người không biết nhìn xa, để rồi bị đuổi khỏi Thổ Hỏa La, còn bị người oán trời hận, được không bằng mất.” Lý Khánh An thở dài một hơi, lại nói: “Kỳ thực Túc Đặc chư quốc cũng thế, lúc đầu Đại Thực đông tiến, các ngươi năm nào cũng cầu viện Đại Đường, nhưng Đại Đường cũng bất lực không giúp nổi, để rồi các ngươi cuối cùng điều bị thất thủ trước vó ngựa của quân Đại Thực, miếu thần bị hủy, tín ngưỡng bị thay đổi, quốc khố bị quét sạch. Người Đại Thực tham lam vô đáy, tô thuế nặng nhọc lại rơi vào vai các ngươi, Theo ta được biết, chín phần thu nhập của An Quốc điều bị người Đại Thực vơ đi, Khang Quốc cũng thế, Rất nhiều người thương nhân Khang Quốc đã đến Đại Đường rồi không còn muốn quay về bổn quốc nữa chính là vì không muốn bị người Đại Thực bóc lột, Còn Thạch Quốc các ngươi thì sao? Ngươi đừng nói với ta rằng Thạch Quốc các ngươi được ưu đãi. ” Đặc Lặc từ từ cúi sầm mặt xuống, Năm Khai Nguyên thứ bảy, Thạch Quốc bị Đại Thực công phá, quốc khố bị vơ quét sạch sành sanh. Mỗi năm còn phải đóng hai mươi năm vạn tiền bạc, cũng tương đương với tám phần mười tô thuế thu vào hàng năm, Lần này điều kiện mà Đại Thực hứa với họ là hàng năm sẽ giãm tiền năm xuống còn mười tám vạn bạc. Trong lòng Đặc Lặc chua chát vô cùng, trước đây Đại Đường chưa bao giờ bắt họ đóng một đồng cắt, đã thế còn được lĩnh một phần bông lộc từ Đại Đường. Hắn thở dài, trong lòng đầy hoang mang, Lý Khánh An nhìn hắn có vẻ đã bị mình làm lay động, liền thành khẩn khuyên giải: “Quốc vương bệ hạ, ta có thể nói thật với ngươi, Lần này Đại Đường quyết định khôi phục quân trấn Toái Hiệp chính là quyết tâm đối kháng với Đại Thực từ phía tây Thông Lĩnh, khôi phục sự khống chế thực tế của Đại Đường từ Thông Lĩnh trở về tây. Lý Khánh An ta vì chấp hành quốc sách làm Tiết độ sứ, quyết tâm phò tá chư quốc Lĩnh Tây, cùng các ngươi đối kháng Đại Thực, chứ tuyệt không phải đến để trừng phạt các ngươi. Quốc vương bệ hạ, ngươi hãy suy nghĩ lại, đồng ý hay không việc đồng tâm hiệp lực cùng Đại Đường đuổi Đại Thực ra khỏi Hà Trang, khôi phục tiến ngưỡng và tôn giáo, cũng như tự do của các ngươi. Hay các ngươi vẫn một lòng muốn hỗ trợ Đại Thực đối kháng đến cùng với Đại Đường, cuối cùng để rồi rơi vào thế không còn đường rút, quốc gia diệt vong, Nên chọn lựa thế nào, thì do ngươi tự quyết định cả thôi.” Nói xong, Lý Khánh An khoát tay, hạ lệnh xuống: “Hãy thả hắn và tùy tùng ra, đưa họ về đến Thác Chi thành.” Môi Đặc Lặt hơi mấp mấy như muốn nói điều gì, nhưng Lý Khánh An đã ngăn hắn lại: “Quốc vương điện hạ, ta hi vọng ngươi sẽ suy nghĩ kỹ lại rồi hãy đến gặp ta. Chúng ta lấy hạn ba ngày, muốn đánh, thì quân Đường ta sẽ đại cử công thành, tuyệt không dung tình, Muốn hòa, bọn ta cũng lấy thành đối đáp, cùng đối kháng Đại Thực, tất cả ân oán lúc trước coi như xóa sạch. Ta vẫn sẽ hỗ trợ để ngươi làm Thạch Quốc chi chủ, Lý Khánh An ta dùng chữ thành đối nhân, nhưng trong mất ta lại không thể dung nạp được một hạt sạn bất kỳ, Người đâu! Đưa quốc vương về.” Đặc Lặc thở dài, thi lễ với Lý Khánh An xong, dưới sự hộ tống của binh sĩ, hắn đi khỏi đại chướng, Lý Khánh An cũng từ từ đi đến cửa dõi theo bóng hình hắn, Để đối kháng Đại Thực, thổ địa Túc Đặc này có vai trò cực quan trọng. ... Dưới ánh sáng ban mặt chói chang, năm vạn quân Đường đã ngang nhiên đến Thác Chi Thành, Bốn cửa thành môn bị họ trùng trùng vây chặt, Thác Chi thành lớn hơn đô thành Ninh Viễn quốc Khát Tái thành nhiều, trong thành có ai mươi mấy vạn nhân khâu, tường thành vừa cô vừa kiên cố, nhưng lại không có kênh hộ thành vây quanh như các tòa thành Trung Nguyên. Quân Đường đi thẳng đến thành môn vây kín cả thành, Họ không công thành, mà chỉ lấy những cổ thang mây to cùng máy ném đá ra lắp đặt, Ba trăm máy ném đá được xếp thành một hàng ngang, uy nghiêm nhưng ngươi khổng lồ to lớn đang đăm le tường thành. Trên thành binh sĩ Thạch Quốc căng thẳng dõi theo quân Đường thanh thế cường tráng phía dười, sát khí ngất trời mà chân tay bủn rủn, Trong lòng họ không ngừng cầu nguyện cùng vầng thái dương, cầu xin A Hồ La Mã Tư chủ thần phù hộ. Trong hoàng cung Thạch Quốc, Đặc Lặc vừa trở về đương cùng mấy vị vương tử và tướng lãnh thảo luận, Kỳ thực lúc ở doanh trại quân Đường, Đặc Lặc đã bị Lý Khánh An thuyết phục. Hắn muốn trở lại quy thuận Đại Đường, nhưng lại không nhận lời ngay, vì vận mệnh Thạch Quốc đã không còn do một mình hắn quyết định nữa, Các vương tử của hắn đều có thế lực riêng, và mấy vị tướng quân cũng có bộ lạc của riêng mình. Những thế lực chính trị khác nhau này đã không còn Phó vương hệ, thế lực của hắn đã bị người Đại Thực tấy sạch, Phó vương Khuất Đặc giờ chỉ là một quý tộc lưu vong, ở trong Bạch Thủy thành phía bắc ngoài thành Thác Chi, đang bị nhấn chìm trong tửu sắc, đã không còn quan tâm đến việc thế sự bên ngoài. Đây củng là lý do vì sao cuối cùng Lý Khánh An lại lựa chọn Chánh vương hệ để hợp tác, Phó vương hệ đã mất đi giá trí lợi dụng. Đặc Lặc khoát tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, sau một đêm suy nghĩ hắn quyết định sẽ lại nương tựa Đại Đường, Một mặt vì thành ý bỏ qua chuyện củ của Lý Khánh An đã cảm động hắn. mặt khác là nương nhờ Đại Đường vẫn phù hợp với lợi ích căn bàn của Thạch Quốc, và quan trọng hơn nữa là cho thấy rõ quyết tâm xuất binh Hà Trung của Đại Đường, Đây không phải là mơ chờ mấy mươi năm nay của họ sao? Dù cho Đặc Lặc đã quyết định đầu hàng Đại Đường nhưng trong nội bộ của Thạch Quốc vẫn có ngã rẽ, Đại vương tử Ha Tang ủng hộ quyết định của phụ thân, nhưng nhị vương tử Viễn Ân và bộ lạc Khẳng Đặc phương bắt vẫn cho rằng Đại Thực mới là điểm nương tựa của Thạch Quốc, Bọn họ vẫn kiên quyết phản đối đầu hàng Đại Đường. “Sao các ngươi lại có thể hồ đồ đến thế!” Đặc Lặc đập mạnh bàn, giận dữ quát: “Người Đại Thực cướp bóc của Túc Đặc còn chưa đủ sao? Với người Túc Đặc ta còn giết chưa đủ sao? Mười ngày trước, trước Thác Mã Nhĩ Khãn thần miếu. A Hồ La Mã Tư chủ thần đã bị người Đại Thực phá hủy, Bọn chúng muốn phá bỏ tín ngưỡng của ta, Trước đây chúng ta bị người Đại Thực bức bách, mới buộc phải quy thuận, nhưng giờ Thạch Quốc có cơ hội thoát khỏi chúng, các người lại cứ sợ trước sợ sau, Không lẽ phải đợi Đại Đường tiêu diệt Thạch Quốc các ngươi mới cam lòng?” “Phụ vương nói đúng!” Đại vương tử Ha Tang cũng đứng dậy nói: “Đại Đường chưa bao giờ trưng thuế của chúng ta, còn cổ vũ mậu dịch với ta, chỉ khoáng mậu dịch cũng đã giúp ta thu hồi về hai mươi vạn bạc tiền thuế. Từ khi rạng nứt quan hệ với Đại Đường, phần thuế này cũng biến mất, Nữa là Đại Đường chưa bao giờ can thiệp vào quốc chính của ta, Ngược lại, Đại Thực đã không biết giết chết bao nhiêu quốc vương của chư quốc. Chắc mọi người cũng biết, lần này Muslim trấn áp Thập Hiệp phái đồ và Hỏa giáo giáo đồ khởi nghĩa, nghe nói người Túc Đặc thương vong vài chục vạn người, Khiến Túc Đặc nguyên khí trọng thương. Chúng ta không những phải dựa vào Đại Đường chống lại Đại Thực, còn phải liên kết người Túc Đặc, cùng hợp tác với Khang Quốc, Có như vậy Thạch Quốc ta mới có thể thay thế Khang Quốc làm chủ Túc Đặc,mọi người có hiểu không?” ... Tầm nhìn xa của đại vương tử khiến các tướng lãnh đều gật đầu tán đồng, nhưng có Viễn Ân vẫn không chịu tỏ thái độ, Đấy là do một tháng trước hắn vừa đi sứ tại Đại Thực, A Bố Mộc Tư Lâm đã hứa với hắn. chỉ cần hắn chống Đại Đường đến cùng, sau này sẽ phong hắn làm Tổng đốc Túc Đặc, và cho hắn một chiếc ấn vàng, có điều là hắn lại chưa bao giờ đem chiếc ấn ra trước mặt mọi người. Còn thú lĩnh bộ lạc Khẳng Đặc phản đối đầu hàng Đại Đường, Nguyên nhân rất đơn giản, bộ lạc của họ đều trú binh tại Hoành La Tư thành cho Đại Thực, hắn lo lắng cho an toàn của bộ lạc. Lúc này hắn thấy đại cục đã định, phản đối cũng không còn ý nghĩa gì, liền nói với Đặc Lặc: “Quốc vương điện hạ, xin hãy cho phép thần được giữ lập trường trung lập, cho phép hai ngàn quân của thần được ra đi, Nếu Đại Đường đánh bại Đại Thực, vậy ta nhất định vẫn sẽ đi theo tháp tùng người, nương tựa vào Đại Đường.” Đặc Lặc gật gật đầu xem như đồng ý, xong hắn lại quay sang nhìn con mình hỏi: “Viễn Ân, còn con thì sao, con quyết định thế nào?” Viễn Ân thở dài nói: “Con với Lý Khánh An cũng xem như chỗ quen biết cũ, Lúc ở Quy Tư, Trường An, Dương Châu, và cả Bắc Đình, Con đã bao nhiêu lần cầu xin, thế mà cuối cùng hắn lại tặng Hỏa Diệm thạch cho muội muội. Con và hắn đã không còn khả năng hợp tác nhau, Nếu mọi người muốn đầu hàng hắn, con không phản đối, nhưng con sẽ trở thành một người bình thường, không tận trung với hắn, Phụ vương,xin người cứ tự nhiên.” Đặc Lặc có phần hơi tiếc,nhưng ý con con trai đã quyết, hắn cũng không nỡ miễn cường, Hắn nhìn mọi người lần cuối, thấy ánh mắt mọi người kiên quyết, liền từ từ nói: “Vậy được!Chúng ta chính thức quy hàng Đại Đường, trùng kiến Thạch Quốc.” cửa thành phía đông của Thạch Quốc cuối cùng đã được mở ra, Trên tường thành đã cắm cờ đầu hàng, Một đội binh sĩ giơ cao vũ khí ra khỏi thành, và đặt vũ khí xuống, Ngay lập tức, quân Đường dẫn họ đi xa thành trì. Nữa canh giờ sau, quốc vương Thạch Quốc dẫn vợ con, quý tộc, và đại thần khoảng hơn ba trăm người rời thành, Đây này hắn không cần phải đeo gai thỉnh tội, mà là thay triều phục Đại Đường đã mấy mươi năm không động đến, và vẫn hai tay dung cao chiếc mâm đựng đất cát của Thạch Quốc quỳ xuống. Đại thần của hắn cũng đem quan ấn và quan phục Đại Thực phong cho ngay ngắn đặt dưới đất, và tất cà cùng thay trang phục Đường. “Đại Đường sắc phong Thuận Nghĩa vương, Thạch Quốc Thổ Đồn Đặc Lặc xin dâng tặng thổ địa Thạch Quốc cho An Tây Lý Đại tướng quân.” Cùng là những lời như lần trước, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác, Bọn họ lần này tâm phục thành khẩn quy phục Đại Đường, không chỉ là bổn nhân quốc vương, mà tất cả đại thần quý tộc đều đã lựa chọn như thế. Đấy chính là quyết định của một quốc gia, là quốc sách bất di bất dịch, Và vương tử Viễn Ân vẫn kiên quyết với cách nghĩ của mình. Trong lúc Đại Đường và trên dưới Thạch Quốc cử hành nghi thức, thừa lúc thành bắc quân Đường rút lui, hắn đã lặng lẽ rời Thác Chi thành, Hắn vẫn đặt cược về phía Đại Thực, tin rằng rồi một ngày náo đó sẽ có thể chính thức nhận quyền trượng Tổng đốc Túc Đặc trong hoàng cung Thạch Quốc. Lý Khánh An dưới sự hộ tống của mấy mươi người quân Đường đã bước nhanh đến đỡ quốc vương Đặc Lặc lên, Hắn nắm lấy tay quốc vương cười nói: “Chúng ta không đánh không quen, ta tin Thạch Quốc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn trở thành bạn đồng mình cố định nhất của Đại Đường, Đại Đường sẽ cùng sát cánh cùng người Túc Đặc đuổi Đại Thực trở về phía Tây sông A Mầu(* hay còn gọi sông AMu).” Đặc Lặt kích động nhìn về phía thành Thác Chi, hắn giơ cao bàn tay đang bất chặt tay Lý Khánh An, hàng vạn dân chúng trên thành bỗng chốc vỡ òa tiếng hoan hô. “Vạn tuế! Đại Đường Thiên khả hãn vạn tuế!” (*Thuyết mình tác già: Cách làm khác biệt nhất giữa Lý Khánh An và Cao Tiên Chi, đó là thái độ với người Túc Đặc. Cao Tiên Chi dùng máu để làm thủ đoạn trấn áp, đầy họ về phía người Đại Thực, để rồi cuối cùng bị cô lập,dần đến thất bại Hoành La Tư. Còn Lý Khánh An dùng sách lược hợp tác cùng người Túc Đặc, dùng khát vọng thoát khỏi bốc lột người Đại Thực của họ đê hợp lực họ, cùng đối kháng người Đại Thực, Đây chính là thiên hạ, tuyệt không chỉ là chiến tranh.) Năm vạn quân Đường không vào thành, chỉ la tiếp việc thủ vệ cửa thành đông, Đấy là việc đương nhiên, quân Đường không vào thành là sự tôn trọng với Thạch Quốc, nhưng trước khi đặc được sự tin tường hoàn toàn, quân Đường cũng phải cho ra dáng một chút. Đương nhiên, váng này cũng nhất thiết phải có hiệu lực thực tế, khống chế lấy đông thành môn của Thác Chi thành một cây kim sừng sững trước một vò bông gòn. quân Đường hữu hảo nhưng không mất nguyên tấc, phảng phất như đã nắm chặt yết hầu của Thạch Quốc, khiến nó không dám có cảm tưởng gì khác, chỉ có thể một lòng một dạ quy thuận Đại Đường. Soái chướng của Lý Khánh An được đặt ngoài thành, lúc này hắn được ngồi ngẫm nghĩ từng điều khoán đồng mình với Thạch Quốc, Dù hắn đã được Lý Long Cơ giao toàn quyền chú trù sự vụ Hà Trung, nhưng điều ước giữa quốc gia với nhau nhất định phải giao triều đình quyết đinh, Trong vấn đề nhạy cảm này, hắn không muốn bị bắt bẻ. “Được rồi, lập tức đưa nó về Trường An.” Lý Khánh An ký tên trong bàn sơ thảo điều khoản liên minh hai nước xong bèn giao cho thân binh, Sau khi tên thân binh đã bước nhanh ra đi, Hành quân tư mã Lưu Thiệp bênh cạnh mới cười nói: “Nói xem! Đã xảy ra việc gì?” “Đại tướng quân, chúng ta khi quy tập lại binh sĩ Thạch Quốc phát hiện ít đi hai ngàn người, ta đã điều tra rõ nguyên nhân, Binh sĩ Thạch Quốc sau khi đầu hàng, có hai người rời khỏi Thác Chi thành, đi theo đại tướng Thạch Quốc Đàn bố Nhĩ, Nguyên nhân không rõ.” “Còn có việc thế này ư?” Khánh An trầm ngâm giây lát liền hỏi thân binh: “Mau đi gọi vương tử Ha Tang đến gặp ta.” Hắn nhanh chân đi đến trước bản đồ, Hai ngàn quân Thạch Quốc đã bắc tiến đi đâu? Men theo hướng bắc của Thác Chi thành là thảo nguyên và sa mạc bất tận. Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi xuống Hoành La Tư tiểu thành phương bắc, Tiểu thành từng có phiên sử bi trang trong sử sách này đã lọt ngay vào mắt hắn, Năm thứ mười Thiên Bảo, bảy vạn quân Cao Tiên Chi bị nhấn chìm trên sông Hoành La Tư, thời gian vẫn là năm Thiên Bảo thứ mười, nhưng lịch sử đã thay đổi, Liệu Hoành La Tư vẫn tiếp tục trở thành tiêu điểm của lịch sử nữa không? Khánh An lắc lắc đầu, ngay lúc này, có tiếng thân vệ bẩm báo ngoài cửa: “Đại tướng quân, vương tử Ha Tang đã đến.” Hắn thừ người ra, sao đến nhanh thế nào? “Mời hắn vào!” Dù quốc vương Thạch quốc Đặc Lặc đã dung hòa quân Đường, dù Khánh An đã biểu thị không truy cứu nhưng một số quyết sách phản diện của Đặc Lặc qua đi cũng khó mà tiêu trừ. Vì muốn kiến lập quan hệ liên minh mới với Đại Đường, Đặc Lặc đã chính thức chuyển giao quyền lực cho đại vương từ Ha Tang, và phong Ha Tang làm giám quốc. Còn hắn thì tự xưng bệnh rút ra sau, Đây với Ha Tang, chẳng khác nào một quyết định cải tử hoàn sinh, Chỉ mới hai hôm trước, phụ vương đã quyết đinh lập nhị vương tử Viễn Ân kế vương vị, khiến hắn thất vọng vô cùng, nhưng vì quân Đường đến mà thay đổi tất cả quyết định, Cuối cùng hắn lại có thể ngồi lên ngai vài Thạch Quốc, Vì thế, hắn đầy cảm kích Lý Khánh An. “Đại tướng quân, ta đang định vào thành tìm người thì nghe nói người tìm ta.” Ha Tang cười cười đi vào liều, Khác với sự trắng trẻo cao gầy và am hiểu việc dùng binh của em trai mình, Ha Tang vừa béo vừa đen, thân hình không cao, yêu ăn ngon và gái đẹp. Vì thế mà hắn không được vua cha yêu thích như Viễn Ân, nhưng sự ủng hộ với vua cha vào lúc cần thiết đã khiến hắn cuối cùng trở thành chủ Thạch Quốc, Hắn cúi mình thi lễ với Khánh An nói: “Sống trong liều là một việc rất vất vả, Ta đã chuần bị đại trạch cho người trong thành, và còn có hai mươi mĩ nữ chờ sẵn, Đại tướng quân xin hãy nghe ta.” Khánh An mỉm cười: “Có mỹ nữ hầu hạ ta đương nhiên cầu mà không được, có điều quân Đại Thực sắp đến, ta không dám chậm trễ một khác, đa tạ mỹ ý vương tử.” “Vậy không còn cách nào khác, đợi khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ phái người đến Tát Mã Nhĩ Khàn đón muội muội về đoàn tụ cùng Đại tướng quân, Nói thật, muội muội làm thánh nữ kia, ta kiên quyết phản đối, cả đời sẽ không còn được gả chồng nữa.” “Việc này hãy để muội muội ngươi tự quyết định thôi! Ta có chính sự muốn bàn với ngươi đã.” Lý Khánh An mời hắn đến ngồi trước bản đồ, hỏi: “Thủ hạ của ta vừa phát hiện một đội quân khoản hai ngàn người của Thạch Quốc vừa đi lên phía bắc, Tuy bọn chúng đã giao nộp vũ khí, những ta vẫn muốn biết thế là thế nào?” “Là tướng quân Đán Bố Nhĩ!” Ha Tang thở dài nói: “Hắn vốn không muốn đầu hàng quân Đường, nhưng phụ thân ta đã thuyết phục hắn giao nộp vũ khí cho quân Đường, nhưng phụ thân cũng có hứa với hắn rằng để hắn trở về với bộ lạc của mình, Đại tướng quân, hắn cũng là do bất đắc dĩ thôi!” “Vì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]